Vậy mình thích cậu nhất.
Gần như giây tiếp theo, Thời Ý trả lời tin nhắn của cô: "Ăn ngon là được rồi."
Phó Tư Điềm mừng rỡ, cả người sáng bừng lên trong chớp mắt.
Trong khi cô đang vui vẻ thì Thời Ý lại hỏi một câu: "Thích ăn không?"
Phó Tư Điềm sợ mình trả lời chậm: "Thích."
Thời Ý nhắn lại: "Ký túc xá chỗ mình còn một ít, tối nay mình nhờ bạn cùng phòng đem qua cho cậu."
Phó Tư Điềm vẫn còn đang kẹt trong sự vui vẻ khi được nói chuyện với Thời Ý, nhìn thấy mấy câu này vội vàng từ chối: "Không cần đâu không cần đâu, cậu giữ ăn đi."
"Bên mình đủ rồi, cái bánh hôm qua cậu cho mình còn chưa ăn hết nữa."
Nhưng mà Thời Ý đột nhiên không nhắn lại cho cô nữa.
Một phút trôi qua, mười phút trôi qua.
Thi thoảng Phó Tư Điềm lại mở khóa màn hình ra kiểm tra, nghiền ngẫm mấy dòng tin nhắn này, trong lòng không yên. Cô biết Thời Ý hẳn là có việc nên chưa đọc tin nhắn, nhưng trong lòng vẫn thắc thỏm vì chuyện này.
Một tiếng đồng hồ dài đằng đẵng trôi qua, hết giờ nghỉ trưa, Thời Ý vẫn chưa trả lời tin nhắn. Suốt cả buổi chiều Phó Tư Điềm đầu óc trên mây, chỉ cần nghĩ đến Thời Ý là lại nhấp nha nhấp nhổm, vô cùng muốn biết Thời Ý có để ý đến mình hay không. Nhưng do mặc đồ con rối không xem điện thoại được, thời gian làm việc vốn ngắn lại biến thành sự tra tấn dài dằng dặc.
Vất vả lắm mới chịu được đến lúc tan ca, Phó Tư Điềm vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loan-nhip-vi-nguoi/505446/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.