Tim bắt đầu nhảy cẫng lên như chú nai con.
Mưa ở phía ngoài tí tách rơi, hai người đứng bên trong dù lại vô cùng im lặng.
Vai Phó Tư Điềm vẫn duy trì khoảng cách cỡ một nắm tay với Thời Ý, đi theo nhịp bước của cô ấy, vừa cẩn thận lại vừa khẩn trương.
Không nói chuyện như vậy có sao không? Thời Ý có cảm thấy ngại không? Mình có nên chủ động tìm đề tài để nói với cậu ấy không? Mình nên nói gì với cậu ấy bây giờ?
Trong khi Phó Tư Điềm đang vắt óc suy nghĩ, Thời Ý lại mở lời trước: "Ban nãy cậu giới thiệu, cậu là người Nịnh Thành đúng không?"
Phó Tư Điềm thuận miệng xác nhận: "Đúng vậy."
"Vậy đây là lần đầu tiên cậu đến Thân Thành à?"
Thời Ý giống như chỉ hỏi cho có, dây thần kinh của Phó Tư Điềm lại căng lên ngay lập tức.
"À... Không phải lần đầu tiên." Phó Tư Điềm không giỏi nói dối.
Thấy cô không có ý định giải thích tiếp, Thời Ý thuận thế hỏi cô: "Là hồi trước đến đây chơi hay sao?" Thân Thành cũng coi như là thành phố du lịch.
"Ừa." Móng tay Phó Tư Điềm đâm vào lòng bàn tay, trả lời rất lí nhí, rất mập mờ: "Mình rất thích nơi này."
Cô có chút bối rối, nếu Thời Ý tiếp tục hỏi tới, liệu cô có nên nói thẳng luôn hay không?
Cũng may, Thời Ý chỉ gật đầu, không nói thêm gì nữa.
Không khí giữa hai người lại trầm lắng lần nữa.
"Cậu phải đi ra để lấy bưu phẩm à?" Phó Tư Điềm cố lấy can đảm, không biết nói gì nhưng vẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loan-nhip-vi-nguoi/505444/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.