Sáng hôm sau, tại nhà của Duy Anh, Vân Hy dậy, ngái ngủ vươn mình, ngáp ngắn ngáp dài rồi nhìn xuống dưới. Giật mình cậu nhận ra, Duy Anh đã ngủ cạnh cậu tựa lúc nào. Giờ ngắm nhìn lại mới thấy, Anh thật đẹp trai. Làn da trắng đẹp hút hồn người, đôi môi đỏ mọng hệt nàng Bạch Tuyết, bộ tóc vuốt lên lộ vẻ bướng và anh đang chỉ mặc quần =)). Bo đì anh đẹp như Tự Dương vậy. Hy chỉ mỉm cười rồi nghĩ
Đang lúc mênh mang, thì Duy Anh tỉnh dậy. Dụi mắt vài cái.
- Cậu dậy rồi à?
- Ừ. Tự nhiên mơ giấc lạ nên dậy.
- Cậu mơ gì vậy?
- Tui chả nhớ nữa. Hì!:P
- Cả hôm qua......tôi bị sao vậy?
- Hể? HỂỂỂỂỂ? *Giật mình =))*
- Sao vậy??
- Không!! Không có một cái gì cả ~~~~~~~~~~~! Cậu chỉ bị ốm rồi tui đưa cậu zô phòng thôi!! Không có gì xảy ra đâu!! Thật đấy!!!
- À......ừ ~
- *Phù* Thôi cậu thay quần áo đi!! Tôi dẫn cậu ra ngoài!!!
*Rầm* Vâng, bà mẹ của năm đã xuất hiện =))). Lọ hoa đã vỡ ~~~. Bà ôm tay khóc trong đau đớn:'(
- Con trai........Đây là con trai của tôi ư!?!????? Tôi có bị hoa mắt đau tai không? Nó định ra ngoài kìa trời ơi????? Đã bao nhiêu năm rồi, 20 năm rồi ư hay 100 năm rồi?
- Mẹ ơi, mẹ "cam" đi mẹ. Con mới có 17 tuổi thôi!!!
- Tại sao chứ? Tại sao ta có thể bình tĩnh được trong khi đã 10 năm rồi, con mới quyết định ra ngoài chứ. Làm sao ta có thể làm ngơ được? Lí do là gì đây trời??? Là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loan-luan-thi-da-sao/115562/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.