Trong y quán lúc này chỉ còn lại ba người: Ngọc Lưu, Trương đại phu và tử sam nam tử. Trương đại phu là lão nhân đã thành tinh, cười ha ha mấy tiếng rồi lấy cớ phải đi nơi khác xem bệnh, chuồn khỏi y quán, chỉ để lại một tiểu đồ đệ trông cửa, còn nói mặc kệ người trong nhà có làm gì cũng đừng để ý tới.
Tử sam nam tử tùy tay kéo một chiếc ghế dựa, ngồi xuống, bắt chân lền, cứ như thế nhìn Ngọc Lưu không nói lời nào, dáng vẻ bình thản như trước.
Ngọc Lưu nhắm mắt lại giả bộ ngủ, trong lòng không ngừng tự hỏi tử sam nam tử này là ai? Xem lời nói cử chỉ, cách ăn mặc, thì không phải hạng người thường. Trong thành Thượng Hóa, có người nào họ Vi có khí phái như vậy, lại quen biết Lục Vị Tùng, nhìn qua giao tình khá tốt.
Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn không ra được. Ngọc Lưu mười sáu tuổi bị bán vào nam quán, mười chín tuổi trở thành một trong tam đại hồng bài; đến bây giờ hai mươi hai tuổi, bán rẻ tiếng cười làm xiếc đã sáu năm, gặp qua không biết bao nhiêu người có chút vai vế trong thành Thượng Hòa. Cho dù chưa thấy qua thì ít nhất cũng phải nghe qua chứ? Chính là không nhớ ra ai họ Vi mà có khí phái như tử sam nam tử. Không có nửa điểm hơi thở của con buôn, cũng không giống Lục Vị Tùng một thân văn sĩ hơi thở, mà lại giống...... người trong quan trường?
Ngọc Lưu bỗng nhiên cả kinh. Người trong quan trường, họ Vi. Hắn nghĩ tới giám sát Ngự Sử Vi Miễn, đậu tiến sĩ cùng khoa với Lục Vị Tùng nhưng quan lộ của y của so với Lục Vị Tùng thông suốt hơn nhiều. Cho tới hôm nay, Lục Vị Tùng bất quá chỉ là một dự khuyết hàn lâm học sĩ, Vi Miễn đã là giám sát Ngự Sử thay thế hoàng đế tuần thú thiên hạ. Một tháng trước, Vi Miễn đến thành Thượng Hòa, toàn bộ quan lại trong thành đều thiết yến nghênh đón, hắn còn được thỉnh đi khiêu vũ, nhưng lúc ấy cách khá xa, không thấy rõ bộ dáng vị giám sát Ngự Sử này.
Nghĩ đến đây, Ngọc Lưu ra một thân mồ hôi lạnh, vị Vi lão gia này cũng không phải thiện nam tín nữ gì. Từ năm ngoái phụng chỉ Đại Thiên tuần thú đến bây giờ, một đường đi tuần đã hiển hoan hậu tấu giết ba tham quan, lột mũ tám tên khác. Trong mắt dân chúng bình thường, vị Vi lão gia này là đại thanh quan trừng gian trừ ác. Chính là Ngọc Lưu nhiều ít vẫn có chút kiến thức: đám quan viên bị bãi chức cố nhiên không phải loại tử tế gì nhưng vị dám đem bọn chúng đạp xuống ngựa – Vi lão gia này, chỉ sợ là còn đáng sợ hơn.
“Ngươi trầm khí cũng khá lắm.”
Đúng lúc này, thanh âm thấp trầm đầy từ tính vang lên bên tai Ngọc Lưu, khiến hắn sợ tới mức cả người run lên, trong lòng lập tức kêu hỏng bét, rốt cuộc không thể giả bộ ngủ nữa, đành chậm rãi mở to mắt.
Vi Miễn không biết từ lúc nào đã đứng bên cạnh hắn, hơi hơi cúi người về phía trước. Ngọc Lưu cảm thấy một áp lực lớn. Cặp mắt sắc lẻm mang vẻ trào phúng, không kiêng nể gì quét tới quét lui trên người hắn làm cho hắn có cảm giác lạnh buốt như bị người ta tùng xẻo.
“Vi gia......”
Ngọc Lưu cố gắng giả bộ yếu đuối, nhưng hắn không rành thể hiện thần thái điềm đạm đáng yêu – Thượng Kì mới là người tối am hiểu tiết mục này. Theo kinh nghiệm của hắn ở nam quán, nếu là nam nhân hảo nam phong nhìn một nam nhân bày ra tư thái này sẽ lập tức như lang hổ xông lên, nhưng nếu là nam nhân không hảo nam phong chỉ e là sẽ lập tức chán ghét tới mức muốn nôn mửa.
Vị Vi lão gia này hẳn là không hảo nam phong, ít nhất trong ánh mắt y có thể thấy được sự trào phúng với mình, chỉ cần cảm thấy chướng tai, khẳng định sẽ phủi áo bỏ đi.
Nhưng Ngọc Lưu lần này đã tính sai.
“Đừng giả vờ nữa. Bộ dạng này của ngươi chỉ có thể lừa được con mọt sách Lục Vị Tùng kia thôi”
Vi Miễn một chưởng chém xuống đùi phải Ngọc Lưu, hai thanh gỗ kẹp liền rớt xuống. Trương đại phu căn bản chỉ bày vẽ cho Lục Vị Tùng xem, ngay cả dây cũng chưa buồn buộc.
“Đau quá......”
Ngọc Lưu lại ôm chân, kêu thảm thiết. Lần này thì gãy chân thật. Hắn sợ hãi nhìn Vi Miễn. Bàn tay thon dài tuyệt đẹp kia, nhìn qua giống như mịn màng nhu nhược như sứ vậy mà khẽ giáng một cái đã đập gãy chân hắn.
Hắn quả thực không nhìn lầm. Nam nhân đáng sợ này tuyệt đối không thể tiếp cận, kính nhi viễn chi, nhất định phải kính nhi viễn chi.
“Chân ngươi gãy thật rồi.” Nam nhân kia cười đến lười biếng, “Là trách nhiệm của ta. Yên tâm. Ta so với con mọt sách Lục Vị Tùng kia cũng không kém lương tâm đâu. Chuyện chuộc thân cho ngươi, ta sẽ làm, không dính gì con mọt sách kia hết.”
Ngọc Lưu cắn chặt răng. Trước mắt không nhịn được từng trận biến thành màu đen, oán hận nhìn nam nhân kia, không cam lòng ngất đi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]