Khi Thịnh Nhan tỉnh dậy, nghe tiếng chim hót líu lo bên ngoài, yên tĩnh.
Nàng mở mắt, nhìn ra cửa sổ. Bên ngoài là bầu trời xanh thẳm, ngang dọc là những cành hợp quần xanh mướt, lay động trước cửa sổ.
Bầu trời trong lành, buổi sáng đầu thu thanh bình, nhưng nàng không muốn cử động, số phận đổ ập xuống người nàng, lạnh lẽo như nước, khiến nàng muốn nằm bất động, để khỏi phải đối mặt với những thứ khác trong đời, thậm chí cả lý do tại sao mình ở đây cũng không muốn biết.
Không rõ đã bao lâu, tóc mai hơi cử động, có người đang nhẹ nhàng vuốt tóc nàng.
Nàng chậm rãi quay đầu lại, thấy Thượng Giới ngồi bên giường nhìn nàng.
Nàng vô thức cuộn mình lại, mắt đăm đăm nhìn hắn, mi run rẩy.
Hắn lạnh lùng nói: “Nàng hôn mê cả ngày đêm, trẫm canh bên nàng, cứ nghĩ lung tung, cảm thấy mặc dù nàng không trúng độc long tý, nhưng vẫn có cảm giác bất an, sợ nàng sẽ như hắn, hôn mê mãi.”
Thân thể nàng mệt mỏi và đau nhức, không muốn cử động, cũng chẳng để ý đến hắn.
Chỉ mở to mắt nhìn hoa cành lá trên rèm che, hoa đào, cành cành, sum suê đẹp đẽ.
Trong đêm tuyết giá, mẫu thân nắm tay nàng nói, A Nhan, sống tốt lên.
Nhưng bây giờ xem ra, cho dù khó khăn, cũng phải sống.
Im lặng lâu lắm, nàng mới hỏi nhỏ: “Thượng Huấn đâu?”
“Hắn chết dưới tay Hành Nhân, tất nhiên ta sẽ an táng thỏa đáng, theo lễ vương giả.”
Thượng Giới nói nhạt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loan-dao-hoa/3423853/chuong-32.html