Vân Bảo Bội có ngốc cũng biết câu nói này có ý gì, nàng co rúm lại, trong miệng phát ra tiếng thét chói tai. Chiến Vũ hừ lạnh nói:
Ngươi có tư chất tốt như vậy, lại không công lãng phí mấy chục năm trời, thật là đáng tiếc, quả là phung phí của trời! Nếu như hôm nay ta không giúp ngươi một tay, nhất định sẽ chịu sự trừng phạt của thiên ý, sau này thậm chí ngay cả Kiếp Sinh cảnh cũng không thể vượt qua!
Lúc này, Chiến Vũ, đối mặt với nữ nhân muốn giết hắn này, xem như đã hoàn toàn giải phóng mặt tối của mình. Khoảnh khắc này, hắn cảm thấy tâm cảnh của mình đột nhiên thông suốt vô cùng, tất cả mặt tối tích tụ tiềm ẩn giấu ở đáy lòng đều tiêu tán. Phải biết, phàm nhân đều có một mặt tà ác, nếu như cứ luôn tích tụ ở đáy lòng, không thể giải phóng ra ngoài, đạo tâm sớm muộn sẽ xuất hiện tì vết. Cho nên, Chiến Vũ quyết định giải phóng cái ác của mình lên người Vân Bảo Bội, dù sao bọn họ từng là sinh tử đại địch. Nghe vậy, trên mặt Vân Bảo Bội đột nhiên lộ ra vẻ quyết tuyệt, nàng giơ bàn tay trắng nõn lên, móng tay sắc nhọn liền đâm thẳng vào trái tim của mình. Đồng tử Chiến Vũ hơi co lại, hắn đã sớm đoán được một màn này. Ngay lập tức ngón tay hắn khẽ động, trên tường bốn phía đột nhiên xuất hiện mấy chục dây leo ngũ sắc. Dây leo vô khổng bất nhập, trong nháy mắt quấn chặt lấy tứ chi của Vân Bảo Bội, khiến nàng bị giữ ở tư
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loan-co/4821020/chuong-565.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.