Nói rồi, hắn vận chuyển chân lực, cách không một trảo, trực tiếp nhiếp lấy con mèo đen ra, tùy tay vung một cái liền ném xuống đất.
Đinh lang lang~
Mèo đen dường như đập trúng thứ gì đó, phát ra tiếng kêu trong trẻo. Bọn họ ngoảnh đầu nhìn lại, phát hiện con mèo đó trong thời gian ngắn ngủi một hơi thở, vậy mà đã mục nát cực nhanh, lớp lông đen bóng vốn có biến mất, chỉ chốc lát sau ngay cả xương cốt cũng hóa thành tro bụi. Ba người kinh ngạc vô cùng, lại lần nữa xác nhận một kết luận, chiếc quan tài đá xanh này quả nhiên không tầm thường, có thể giữ cho nhục thân bất hủ bất diệt. Nếu là trước kia, bọn họ nhất định sẽ vô cùng hưng phấn, nhưng lúc này ngay cả mạng sống cũng sắp mất rồi, cho dù có một ngọn núi báu vật đặt trước mắt, chỉ sợ bọn họ cũng không thể nào có hứng thú.
Mau nhìn, dưới ghế ngọc có một bình sứ!
Ánh mắt của Đào Cẩm sáng rực, lập tức chạy tới cầm bình sứ vào tay. Lúc này, ánh mắt Lạc Hề Hề và Doãn Phi Viễn căng thẳng, ngay cả hô hấp cũng gần như ngừng lại.
Phốc~
Đào Cẩm mở nắp bình, mùi thơm ngát ngấm cả vào lòng người lập tức xông ra từ trong bình, trong chớp mắt đã tràn ngập khắp mật thất.
Hoàng thiên không phụ người hữu tâm!
Doãn Phi Viễn nhịn không được mà nước mắt lưng tròng. Có thể sống, ai lại muốn chết, huống hồ nếu đều chết hết rồi, ai sẽ báo thù cho những chiến hữu thân thiết đã hy sinh.
Lão Lạc, ngươi mau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loan-co/4820984/chuong-529.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.