Nghe vậy, Lạc Hặc Hặc và Doãn Phi Viễn đột nhiên giật mình, đồng loạt quay đầu nhìn lại. “Ngươi... đã thành công thức tỉnh rồi sao?” Doãn Phi Viễn ánh mắt tha thiết, trong con mắt dường như đang cháy lên từng đốm nhỏ ngọn lửa hi vọng. Hiện tại, ba người bọn họ tất cả đều thân mang trọng thương, không ngừng chảy máu, một thân chân lực chỉ còn ba phần mười, thật có thể nói là chạy cũng không được nhiều, khôi phục lại không thể trong thời gian ngắn, tình hình hiện tại xem ra chỉ có thể nhắm mắt chờ chết. Cho nên, thần thông pháp chính là hi vọng cuối cùng. Đào Cẩm đứng lên, phủi bụi trên mông, nói: “Đích xác đã thức tỉnh rồi.” Lạc Hặc Hặc cũng lộ ra thần sắc ước ao, hỏi: “Là gì vậy? Có thể cứu mạng hay không?” Lời vừa dứt, liền nhìn thấy trong đôi mắt Đào Cẩm dị quang lóe lên, nhìn kỹ lại, lại có vô số phù hiệu màu vàng kim nhạt cực kỳ quỷ dị đang lóe lên, phù hiệu xoay tròn cực nhanh, trong sát na liền tạo thành một đồ án vi hình, lấp đầy toàn bộ con ngươi của hắn. “Khiến các ngươi thất vọng rồi, chỉ là một loại thần thông trên thị giác mà thôi, ta hiện tại cũng không mò ra nó rốt cuộc có tác dụng gì, nhưng lại có thể xác định, nó cũng không có tác dụng cứu mạng!” Nghe được lời này, hơi thở cuối cùng trong ngực Doãn Phi Viễn cũng thở ra. “Vậy ngươi đắc ý cái rắm gì chứ!” Hắn hận không thể xông tới đá ngã lăn Đào Cẩm xuống đất. Đào Cẩm rụt cổ lại,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loan-co/4820982/chuong-527.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.