Thế nhưng, bất kể đám đông phía sau có tuyệt vọng, phẫn nộ và sợ hãi đến mức nào, Văn Dự vẫn không nói một tiếng. Hắn mặt hướng về vị trí các môn nhân Đại Thiên Tông mà đứng, trong mắt quang mang chớp động bất định. “Phụ thân, chúng ta vẫn nên chạy trốn đi, cho dù bị bọn họ trêu đùa cũng không sao, chí ít có thể để lại một tia hi vọng cho tộc nhân!” Văn Khúc Vi nói. Lúc này, bên cạnh nàng còn có hai nam hài tử tuổi tác hơi nhỏ hơn đang đứng. Bọn họ đều là đích tử của Văn Dự. “Phụ thân, chúng ta đều không muốn chết, không muốn ngồi chờ chết…” Đích trưởng tử khóc thút thít hô lên. “Mẫu thân đã nói, sống làm người kiệt, chết cũng là quỷ hùng! Phụ thân, chúng ta đừng sợ chết, chết rồi cũng là anh hùng thiên đại!” Tiểu nhi tử chỉ mới năm sáu tuổi, nhưng âm giọng lại hùng hồn, dõng dạc mạnh mẽ. Tiểu gia hỏa không hề có chút nào sợ hãi, nắm chặt ngón tay của Văn Dự. Trong lòng Văn Dự cảm động, hắn một tay ôm tiểu gia hỏa lên, nói: “Đúng vậy, sợ cái quái gì! Sống có gì vui, chết có gì khổ, chết sớm chết muộn đều là chết, chúng ta không sợ!” Trên gò đất cao bên ngoài sơn cốc. Mấy chục con dị thú thần tuấn tụ tập cùng một chỗ, trận thế quả thực rất lớn, khiến người ta nhìn mà phát khiếp. “Hoắc huynh, trên đường đi, mấy đợt người bọn họ phái ra dường như đều là để tìm kiếm cứu binh. Chúng ta có nên thông báo chuyện này cho chư vị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loan-co/4820945/chuong-490.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.