Át chủ bài đã lật, tiếp theo chỉ còn xem lão giám định sư họ Hồ kia sẽ lựa chọn thế nào. Chiến Vũ tiêu sái rời đi, nơi đây không nở hoa, tự có nơi nở hoa. Khi đi ngang qua lão giám định sư họ Tiền kia, hắn nhe răng cười nói:
Tiểu súc sinh, đi nhanh đi, thứ quỷ nghèo nàn như ngươi thật là khiến Văn Bảo Các của chúng ta hổ thẹn!
Sau đó, hắn lại nói với những tên thủ vệ kia:
Ở chỗ Hồ lão đây đánh đánh giết giết thật sự là không ra thể thống gì! Các ngươi đi theo tiểu súc sinh này, một khi rời khỏi Văn Bảo Các của chúng ta, liền chém đứt tứ chi của hắn, moi tim hắn ra, thân xác thối tha còn lại thì ném tới chỗ không người cho chó ăn!
Không thể không nói, lão giám định sư họ Tiền này đối với Chiến Vũ đã hận thấu xương, có thể nói là dốc cạn nước đại giang cũng không thể rửa sạch. Chiến Vũ âm thầm lắc đầu. Nhưng ngay khi ấy, lão giám định sư họ Hồ vẫn luôn lạnh mặt kia lại trầm giọng hỏi:
Thằng họ Tiền kia, ngươi có biết đắc tội một vị Huyền cấp quý khách là tội gì không? Lão giám định sư họ Tiền nộ khí đầy lòng, đã hoàn toàn bị cừu hận che đậy tâm trí, hoàn toàn quên mất địa vị của vị giám định sư họ Hồ trước mặt này cao quý hơn hắn quá nhiều.
Huyền cấp? Tự nhiên là cách chức, tu giả bị phế bỏ tu vi trục xuất khỏi Văn Bảo Các, phi tu giả giải vào Thiên Lao Văn gia, cầm tù ba
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loan-co/4820885/chuong-430.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.