Lạc Trung hừ lạnh nói:
Nói gì mà chán nản vậy? Ngươi nghĩ rằng Đại Thiên Tông không sợ Lạc Minh Viễn và Lạc Hà Hà sao? Có bọn họ ở phía trước chống đỡ, chúng ta cứ tĩnh quan kỳ biến đã! Thật sự không được thì cứ bỏ lại những người này cao chạy xa bay, thiên hạ rộng lớn như thế chẳng lẽ lại không có chỗ dung thân cho hai huynh đệ chúng ta sao?
Lạc Bình gật đầu, nói:
Hi vọng mọi chuyện thuận lợi. Có điều chúng ta phải cẩn thận đề phòng Đại Thiên Tông qua sông phá cầu. Chưa đến lúc sơn cùng thủy tận, ta không muốn từ bỏ những tộc nhân này, dù sao thì bọn họ cũng đều là người thân của chúng ta!
Lạc Trung vỗ vỗ bờ vai của hắn nói:
Đúng vậy, chúng ta phản bội tổ huấn đều là bất đắc dĩ. Nếu như sớm biết Tổ Sư ngài ấy còn sống, thì có lẽ chúng ta đã không đi trên con đường này!
Ngay sau đó, hai người đều thở dài. Sống trong loạn thế, người như bèo tấm, chỉ có thể dựa vào cường giả mới có thể sinh tồn tiếp. Hai người bọn họ cũng không muốn vì vài điều tổ huấn mà vĩnh viễn sống cuộc sống tối tăm không ánh mặt trời, không có bất kỳ hi vọng nào. Vạn Thú Sơn, cuồng phong cuộn lên. Chiến Vũ lăng không lơ lửng, hào quang rực rỡ, giống như trích tiên, không biết đã thu hút bao nhiêu sự chú ý, bao nhiêu ánh mắt. Theo tiếng Thiên Khuyết Linh không ngừng vang lên, giữa lúc sóng âm cuộn trào đã gây ra cuồng phong, khiến thiên địa bắt đầu rung
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loan-co/4820839/chuong-384.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.