Hắc ám, vô biên. Tịch dạ, gió lạnh. Những bó đuốc ít ỏi đã cháy hết, trong thiên lao triệt để mất đi ánh sáng. Đây chú định là một đêm khó qua, khiến Chiến Vũ kinh hồn bạt vía, đau đến không muốn sống.
Nát hết cho ta!
Hắn tế ra Thiên Khuyết Linh. Chỉ thấy Thiên Khuyết Linh đã biến lớn gấp mấy lần không ngừng va đập vào vách tường, phát ra âm thanh ầm ầm chấn động. Gã đàn ông lôi thôi buồn ngủ tột độ, thế nhưng trong tiếng ồn đinh tai nhức óc này căn bản không ngủ được, đôi mắt đầy tơ máu của hắn nhìn chằm chằm Chiến Vũ, miệng không ngừng lầm bầm gì đó.
Tiểu tử, dừng lại!
Thế nhưng, thanh âm của hắn quá nhỏ, hoàn toàn bị tiếng ồn ầm ầm nhấn chìm. Cứ như vậy, mãi đến rất lâu sau, Chiến Vũ mới vì lực kiệt mà dừng lại. Hắn ngồi dưới đất, hỏi:
Động tĩnh lớn như vậy, tại sao không có ai đến, những thủ vệ kia đều chết cả rồi sao?
Gã đàn ông lôi thôi thều thào nói:
Ngày mai sẽ là ngày tế tổ rồi, bọn họ đều đang phòng bị ở Vương Thành, nào có rảnh quản ngươi? Dù sao căn bản không ai có thể chạy ra khỏi đây!
Chiến Vũ tựa vào bức tường băng lãnh, bất đắc dĩ nhắm hai mắt lại. Vài canh giờ sau, sắc trời dần sáng. Tiếng vang chấn thiên từ đằng xa truyền đến.
Đông ~ đông ~ đông ~
Tiếng chuông tế tổ đã vang lên, Chiến Vũ có thể nghĩ đến, giờ khắc này Tô Tình Mặc, An Thư, Hạ Vũ Nhu bất lực đến nhường nào. Và sự thật đích
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loan-co/4820705/chuong-249.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.