Chiến Vũ cau mày, hắn liếc mắt nhìn Dư Bác, lắc đầu nói:
Trên người ta không có bảo bối gì!
Thế nhưng, Dư Quảng lại cố ý nâng cao giọng nói:
Không đúng rồi, đệ đệ ta chính miệng nói cho ta biết, hắn và Chu sư muội cùng Đinh sư muội đã đạt được một lượng lớn bảo bối thức tỉnh Thiên Phú Thần Thông từ trong một phường thị, sau đó đều bị ngươi cướp đi hết! Sao, ngươi một tiểu kiến càng cũng dám ở trước mặt ta mở mắt nói dối sao? Chiến Vũ khẽ híp đôi mắt, gắt gao nhìn chằm chằm Dư Bác, hỏi:
Là như vậy sao?
Dư Bác nghiến răng nghiến lợi, vẫn còn ôm hận trong lòng về chuyện ngày đó, liền hung hăng nói:
Không phải như vậy sao? Lúc ấy ba người chúng ta lấy được một lượng lớn bảo vật từ trong phường thị, cuối cùng Chu sư muội bị áp bức bởi dâm uy của ngươi, tất cả đều giao cho ngươi, ta nói không sai chứ?
Nghe vậy, xung quanh lập tức xôn xao, lại có người dám cướp đồ của đồng môn sư đệ sư muội bọn họ, đây là một đại tội không thể tha thứ.
Tiểu tử kia, giao đồ ra đây, bằng không hôm nay đừng hòng sống mà rời đi!
Có người giận dữ hét lên. Thế nhưng, Chu Hân Du lại tức giận chỉ vào mũi Dư Bác mắng:
Đồ Dư Bác nhà ngươi, nếu không phải Chiến Vũ cứu giúp ba người chúng ta, bây giờ ngươi sợ rằng ngay cả thi thể cũng không tìm thấy, không biết báo ân thì thôi đi, lại còn dám trả đũa, thật sự là vô liêm sỉ!
Nói xong, nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loan-co/4820692/chuong-235.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.