Vương Đô, trung tâm Hoa Thu Đại Lục. Không có mấy người hiểu rõ lịch sử của nó rốt cuộc lâu đời đến mức nào, ngay cả trong cổ tịch hiện còn tồn tại trên đời cũng không có ghi chép chính xác. Dân bản địa chỉ biết, nó là nơi cường giả tụ tập, càng là nơi sinh mệnh kéo dài. Trên Hoa Thu Đại Lục có lời đồn, khu vực trung tâm của Vương Đô là một mảnh di tích cổ, nơi đó mới là chân chính nguồn gốc của nền văn minh cả Hoa Thu Đại Lục. Còn về lời đồn này rốt cuộc có phải là thật hay không, thì không có mấy người dám khẳng định, bởi vì có rất ít người có thể đi đến khu vực trung tâm Vương Đô. Lúc này, sau hơn một ngày bôn ba, Chiến Vũ và những người khác cuối cùng cũng đã đến nơi năm mươi dặm phía đông Vương Đô. Nơi đây là quan đạo từ Nguyệt Thành thông hướng Vương Đô, hai bên đường đã được xây dựng thành một tiểu trấn. Trong trấn có khách sạn, có tửu lâu, và còn có dịch trạm, bình thường luôn có khách lữ hành qua lại cư ngụ ở nơi này. Trong tửu lâu, đoàn người Chiến Vũ ngồi ở góc, để tránh cho gây nên sự chú ý của một số dân bản địa, hắn và hai nữ tử Huyễn Tiêu Phái đều mang theo áo choàng, che kín mít mình. Đi dọc đường, bọn họ hầu như không có nghỉ ngơi thật tốt, càng không có ăn một bữa cơm nóng hổi. Lúc này, nhìn rượu ngon và thịt thơm trước mắt, bọn họ rốt cuộc không chế trụ nổi ‘dục vọng thôn phệ’ trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loan-co/4820690/chuong-233.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.