Thời gian dần dần trôi qua. Khi Chiến Vũ lần nữa mở mắt ra thì đã là buổi chiều. Mà Tô Tình Mặc và Hạ Vũ Nhu vẫn chưa tỉnh lại. Phải biết rằng, hai người các nàng trong trận chiến với Nghiêm Nguyên Nghĩa bị thương khá nặng, cho nên tốc độ hồi phục tự nhiên chậm hơn rất nhiều. Lúc này, chỉ nghe thấy từng trận tiếng ầm ầm từ nơi xa trong sơn động truyền ra. Chỉ thấy Tiểu Tử không ngừng ra ra vào vào, nuốt những tảng đá vụn do Đại Tử đục ra vào trong bụng, sau đó lại nhổ ra bên ngoài động, giống hệt một công nhân bốc vác nhỏ. Chiến Vũ đi đến bên cạnh Nhạc Minh Viễn, nói:
Nếu như lão bằng hữu đều còn sống thì tốt quá rồi!
Người sau trầm mặc một lát, nói:
Chiến Anh ngay cả ngươi cũng dám giết, những người như chúng ta càng không cần phải nói rồi! Ta là vận khí tốt mà trốn thoát được, nhưng những người khác thì không nhất định may mắn như vậy!
Chiến Vũ nắm chặt lại quyền đầu, mỗi lần nghĩ đến biến cố kinh hoàng đó, hắn liền phẫn hận không thôi, trong lòng tràn đầy oán khí.
Hừ, gia gia ta và cả Chiến Vương phủ đều sẽ không bỏ qua Chiến Anh!
Nhạc Minh Viễn gật đầu, nói:
Chiến Vương phủ lịch sử lâu đời, là cổ tộc cường đại, ngươi là thiên chi kiêu tử của bộ lạc, càng đại biểu cho vinh dự của Chiến gia, lão Chiến Vương nhất định sẽ bộc phát lôi đình chi nộ! Nếu như năm đó ngươi một mực ở tại Chiến Vương phủ, mà không phải dọn vào Vũ Vương phủ của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loan-co/4820616/chuong-159.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.