Trong tiếng tán dương và nghi ngờ của mọi người, một nam một nữ hai người lần lượt từ hai bên trái phải bước lên lôi đài. Chỉ thấy nam tử kia ngọc thụ lâm phong, dáng người cao ráo lại thêm khuôn mặt kiên nghị như đao khắc búa trạm, khiến rất nhiều nữ sinh mê mẩn mà phát ra từng trận tiếng thét chói tai. Thấy được một màn này, Chiến Vũ âm thầm hổ thẹn, may mắn Đại Thiên Tông đã phân chia nam nữ đệ tử đến Đông viện và Bắc viện, bằng không mỗi năm không chừng có bao nhiêu thiếu nữ sẽ luân hãm dưới thân một tài tử phong lưu như Quách Thạc. Còn về Lưu Huyên, căn bản không thể dùng tướng mạo bình thường để hình dung, bởi vì nàng rất xấu, mà lại ngay cả dáng người cũng không có bất kỳ điểm nào đáng kiêu ngạo. Đối mặt với đối thủ như vậy, Quách Thạc vẫn chậm rãi ung dung, phong độ phiên phiên ôm quyền vấn an, thậm chí trên mặt còn hiện ra nụ cười nhàn nhạt.
Quách Thạc người này quả nhiên lương thiện thuần hậu, nếu là Diêm Lương thì nhất định sẽ không cho Lưu Huyên sắc mặt tốt đâu...
Diêm Lương là ai?
Diêm Lương ngươi đều không biết sao? Hắn nhưng là một sự tồn tại được công nhận có thể xếp vào mười hạng đầu trong số các đệ tử mới của Đông viện chúng ta, thực lực mạnh đến mức hỗn độn một mảnh! Bất quá tiểu tử kia cực thích mỹ sắc, cho nên bị đại bộ phận người khinh thường!
Mặc dù mọi người thảo luận nhiệt huyết sôi trào, nhưng tâm tư của Chiến Vũ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loan-co/4820610/chuong-153.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.