Đừng như vậy!
Tô Tình Mặc cầu khẩn nói. Chiến Vũ hít một hơi thật sâu, đẩy nàng ra, không còn thi triển Ngự Hồn Chú.
Được rồi, giường nhường cho ngươi đi!
Nói đoạn, hắn liền từ túi Càn Khôn lấy ra một ít y vật ném xuống đất, rồi nằm trên đó ngủ. Tô Tình Mặc ôm hai chân, cuộn mình trong góc tường, vẫn còn khóc thút thít. Sau khi bình tĩnh lại, Chiến Vũ trong lòng sinh ra áy náy, nhẹ giọng nói:
Là lỗi của ta, đừng giận nữa!
Nghe nói thế, Tô Tình Mặc quả nhiên ngừng khóc, rồi lặng lẽ nằm xuống giường. Thời gian từng chút một trôi qua. Không biết đã qua bao lâu, Chiến Vũ đã mê man, sắp chìm vào giấc ngủ. Đột nhiên, một thân thể ấm áp mềm mại kề sát vào trên lồng ngực của hắn. Chiến Vũ chợt giật mình, đang chuẩn bị nói chuyện. Lại bị hai ngón tay ngọc xanh biếc ngăn chặn miệng.
Cha mẹ của ta bị Hùng Nam Vương triều quý tộc giết chết, tộc nhân của ta gặp phải ức hiếp, ta từng bị vị hôn phu sỉ nhục, thảm thiết bị từ hôn, những thứ ta gánh vác quá nhiều, thật sự không muốn kéo ngươi vào vòng xoáy này, không muốn ngươi vì ta mà chết thảm! Nhưng nếu là ngươi thật sự muốn ta, vậy ta hiện tại liền thuận theo ngươi, chỉ là hy vọng ngươi sau này đừng sợ hãi, đừng hối hận!
Nghe nói thế, nội tâm Chiến Vũ một trận nhói nhói, hắn duỗi cánh tay ra, ôm lấy thân thể mềm mại kia, cúi đầu hôn đi hai hàng lệ trong kia.
Ta Chiến Vũ từ trước đến nay không biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loan-co/4820597/chuong-140.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.