Chiến Vũ biết hôm nay là gặp được chân chính cao nhân, liền đặt Tô Tình Mặc xuống. Rất nhanh, hắn liền đi tới bên cạnh người thần bí kia.
Thiếu niên lang, ta từ trên người ngươi cảm giác được một cỗ khí tức quen thuộc!
Chiến Vũ muốn nhìn rõ ràng dung mạo của người thần bí, tiếc rằng đối phương luôn luôn buông đầu, mà lại tóc tai bù xù, ngay cả cái mũi cũng không nhìn thấy, huống chi là nhìn rõ rốt cuộc trông như thế nào.
Khí tức quen thuộc? Ta từ trước đến nay chưa từng tới nơi này, không biết tiền bối vì sao lại cảm thấy quen thuộc? Hắn nghi hoặc hỏi. Ngay lúc này, đối phương lại đột nhiên ngẩng đầu lên, mắt gắt gao nhìn chằm chằm hắn, chất vấn nói:
«Đồ Linh Quyết» của ngươi là từ đâu mà có?
Trong lòng Chiến Vũ đột nhiên chấn động. Hắn cũng không trả lời ngay, mà là bắt đầu quan sát người thần bí trước mắt. Vẻ mặt già nua, ánh mắt già nua, da dẻ nhăn nheo, râu tóc hoa râm, ngay cả giọng nói nghe cũng giống như chuông chiều bị gõ vang.
Nhạc Minh Viễn! Ngươi còn sống!
Chiến Vũ trừng to mắt, kinh ngạc không thôi, sâu trong nội tâm giống như sóng to gió lớn không ngừng cuồn cuộn. Chính là một cái chớp mắt này, hắn không ngờ đã nước mắt chảy đầy mặt. Mặc dù đã qua mấy trăm năm, nhưng Chiến Vũ vẫn có thể nhận ra, lão giả tuổi già xế chiều trước mắt này đúng là chiến tướng đắc ý mà hắn từng có.
Ngươi... ngươi rốt cuộc là ai? Vì sao có thể nhận ra lão phu?
Một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loan-co/4820589/chuong-132.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.