Rất nhanh, Lưu Ngọc đã phối chế thành công Thánh Dược
Quang Minh Tán
chuyên trị bệnh mắt. Chiến Vũ cười khổ, bởi vì hiệu quả Thánh Dược mà tiểu nha đầu này phối chế ra còn tốt hơn ba thành so với thứ hắn đã làm, có thể nói là đã phát huy dược hiệu của tất cả dược liệu đến cực hạn. Hoàn mỹ! Chỉ có hai chữ này mới có thể hình dung Quang Minh Tán trước mắt. Danh xưng Thánh Dược không hề hư danh, sau khi Lưu Ngọc ăn vào loại thuốc này, hai mắt rất nhanh đã nhìn thấy ánh sáng. Chiến Vũ mỉm cười đầy mặt, hắn muốn đồ đệ nhìn thấy mặt tốt nhất của chính mình.
Sư phụ, đây chính là tiếu dung sao?
Lưu Ngọc đầy mặt vết lệ, nhịn không được nói. Nói xong, nàng liền đột nhiên quỳ xuống, dập đầu Chiến Vũ ba cái. Chiến Vũ hòa ái cực điểm, gật đầu.
Sư phụ, bệnh của mẫu thân ta...
Thực ra, Lưu Ngọc trước đó đối với cái gọi là Thánh Dược vẫn còn có chút hoài nghi. Nhưng hiện tại nàng lại không còn nghi ngờ gì nữa, cho nên muốn sớm chữa khỏi bệnh của mẫu thân. Chiến Vũ cười nói:
Ngươi không cần lo lắng! Nàng chỉ là lúc mang thai bị hàn độc nhập thể, lại không được y trị kịp thời, mới tạo thành ác quả như thế mà thôi, ta có một cổ phương, tên là
Phượng Tâm Tán
, đủ để bệnh tình của nàng chữa trị.
Lưu Ngọc vui mừng đến rơi lệ, liên tục nói lời cảm tạ. Sau đó, Chiến Vũ liền truyền phương thuốc phối chế
Phượng Tâm Tán
cho đối phương.
Ngươi an tâm đi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loan-co/4820537/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.