Phượng Vệ thống lĩnh lần nữa nói:
Nhưng Chu Hiên là cháu trai ruột của nương nương, nếu có bề gì...
Thấy quyết định của mình lần lượt bị chất vấn, Hoàng hậu giận không thể nuốt, bàn tay mạnh mẽ vỗ vào phượng tọa, bỗng nhiên đứng dậy, quát:
Đừng nói hắn là cháu trai của ta, vì hoàng vị của Kình Nhi, vì quốc vận của Thương Ngọc Quốc, cho dù vứt bỏ tính mạng của mình thì thế nào? Cút!
Phượng uy như sóng lớn, oanh minh không dứt, ngay cả đại điện cũng bị chấn động mà lắc lư. Phượng Vệ thống lĩnh nơm nớp lo sợ, cũng không dám lại có bất kỳ dị nghị nào. Hai người khác minh triết bảo thân, sớm đã chịu thua, nào còn dám nhiều lời. Rất nhanh, bên trong Phượng Tây Điện đã không còn một bóng người. Trong Khôn Hòa Điện Hoàng hậu Chu Uyển nằm nghiêng mình trên phượng tháp, trước mặt nàng là một tấm khinh sa, khinh sa màu xanh nhạt, lay động theo gió. Đột nhiên, tấm khinh sa phiêu dương bay lên, lộ ra một dung nhan tuyệt thế băng lãnh. Tâm thần Hoàng hậu chấn động, đột nhiên mở mắt, khi nhìn thấy khuôn mặt đó, nàng cũng không còn cách nào yên ổn, lập tức lăn lê bò lết quỳ dưới đất, cung cung kính kính hô:
Chu Uyển, bái kiến Quốc sư!
Vị hoàng hậu của một nước, vậy mà lại phủ phục trước mặt thần tử như một nô tỳ, trường cảnh này e rằng không ai sẽ tin, nhưng nó lại chính là đã xảy ra như vậy.
Đứng dậy đi!
Dung nhan băng lãnh, âm điệu băng lãnh, nghe vào trong tai Chu Uyển, suýt nữa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loan-co/4805393/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.