“Nguyệt Hàn.” Võ Thị Phương Mai mỉm cười. Cô đang đứng trên đồng cỏ vẫy tay.
Đinh Nguyệt Hàn mừng rỡ. “Tiểu Mai.”
“Huynh đáng ghét thật.” Phương Mai giả vờ giận hờn.
Họ Đinh hốt hoảng. “Huynh xin lỗi.”
“Muội đùa đó, Nguyệt Hàn ngốc của muội.” Võ cô nương ôm chằm lấy họ Đinh.
Đinh Nguyệt Hàn khẽ cười. “Ta nhớ muội lắm.”
“Muội không nhớ huynh.” Phương Mai cười tủm tỉm.
“Sao muội không nhớ huynh?” Họ Đinh buồn bã.
Võ cô nương bĩu môi. “Vì huynh bỏ muội.”
Họ Đinh u sầu. “Huynh xin lỗi.”
Võ cô nương khẽ cười. “Muội lại đùa với huynh đó. Huynh ngốc thật, ngốc lắm.” Võ cô nương lấy tay bếu bụng họ Đinh.
“Á.” Đinh Nguyệt Hàn đau quá nên hét lên. Sau đó y giật mình vì bụng mình đau nhói. Ráng mở mắt ra nhìn, y thấy tay mình đầy máu, máu chảy ra từ những vết thương ở bụng. Gắng quay đầu qua và y thấy Trần Ngọc Phi cũng bê bết máu như mình. Họ Trần đang ngồi bên cạnh y, tay đang ép chặt vào vết thương ở ngực.
“Đinh huynh.” Trần Ngọc Phi nói lớn.
Trở lại với thực tại, lúc này họ Đinh đang bước lên tường thành phía đông quan sát. “Sao vậy Trần huynh?” Lên tới nơi, y cùng họ Trần nhìn xuống. “Thiên địa thánh thần ơi.”
Trước mắt hai người là doanh trại của quân địch. Hàng loạt chiếc lều trắng dài ngùn ngụt, cờ hiệu giăng ngợp trời, doanh trại lớn đến nỗi họ Đinh hoàn toàn không ngờ tới. Nếu một chiếc lều chỉ cần tượng trưng cho bốn người cư ngụ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loan-chien-giang-ho/2921273/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.