Sau khi thu xếp mọi chuyện ổn thỏa, đoàn người bắt đầu khởi hành xuống phía Đông. Huyền Thương phái bây giờ chỉ còn lại mười bốn người, bao gồm cả Đào trưởng môn. Nét mặt u sầu thể hiện trên từng khuôn mặt, chưa kể sự đau đớn mà vết thương mang lại, họ giống như những kẻ mất hồn ngồi trên lưng ngựa.
Đoàn người kết hợp giữa Yên Phong bang, Thần Vương phái, Huyền Thương phái và Hùng Sư đường kéo thành một hàng dài thăm thẳm, ước tính trên dưới hai trăm người. Những lúc họ quất ngựa phi nhanh, khiến cho bụi bay mịt mù cả một vùng trời.
Một thời gian sau thì mọi người cũng tới thành Đằng Châu. Lúc đầu quân binh đang trấn giữ thấy họ, liền hô hào đóng cổng thành lại, vì nhầm tưởng đang bị tấn công. Hàng loạt người trên thành giương cung xuống, khiến cho tất cả đều hú vía. Sau đó, khi Yên Phong công tử rảo ngựa tới trước cổng thành, xưng danh của mình là ai, đến đây với mục đích gì, thì lúc đó mới có một quân binh bước ra đối thoại.
Hai bên to nhỏ một hồi rồi cũng chấp nhận để đoàn người đi vào nội thành, với điều kiện chỉ được mang không quá hai mươi người. Nguyễn Phong Sơn đồng ý rồi quay về thuật lại với mọi người. Đào trưởng môn ngỏ ý muốn đi tiếp tới Thái Chân phái, mọi người lưỡng lự một hồi rồi cũng phải chấp nhận.
Sau khi chia tay và hẹn gặp nhau ở thành Hoa Lư, Phong Sơn cùng một vài người tiến vào thành, sau khi rảo ngựa qua nhiều dãy trang viên và
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loan-chien-giang-ho/2921220/chuong-46-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.