Giải Phóng nay đã là thằng nhóc choai choai mười lăm tuổi.
Hắn rất cao, cao hơn so với bạn đồng chăng lứa; cũng rất rắn rỏi, nhưng không hề thô kệch. Lưng hắn thẳng tắp, mặc bộ quân phục cũ đã giặt đến bạc phếch của bố, mái tóc đen dày và rối bù.
Ái Quân cũng cao lên, chỉ thấp hơn Giải Phóng một chút, mắt thanh mày tú. Ái Quân mười lăm tuổi, so với Giải Phóng thì trầm tĩnh hơn nhiều. Giải Phóng tặng cậu quân phục cũ, đó là phong cách ăn mặc thời thường nhất hồi ấy, có điều con trẻ nhà bình thường nào có kiếm được loại quân phục cũ chính tông này, mà mặc lên cũng chẳng mang lại được cái cảm giác bất cần như con nhà lính. Giải Phóng muốn Ái Quân cũng mặc quân phục giống mình, ý của hắn là: của anh thì cũng là của em, chẳng phải em là con nuôi của bố mẹ anh à. Nhưng Ái Quân thế nào cũng không chịu, chỉ mặc áo vải, khiến Giải Phóng tức đến nỗi phải vỗ đầu cậu một cái, mắng cậu là đứa nhóc bướng bỉnh.
Bố mẹ Giải Phóng cuối cùng cũng được điều về Bắc Kinh, cùng về còn có em gái của Giải Phóng.
Một cô bé bốn tuổi. Cô nhóc có đôi mắt đen to tròn giống Giải Phóng, đôi má ửng hồng, cái miệng nhỏ tanh tách như tép nhảy rất là khéo. Giải Phóng thật lòng rất thích nó, nhưng hắn không biết phải sống chung với cô nhóc thế nào, trừ bế nó lên xoay tròn, hắn chẳng biết làm gì nữa.
Bố mẹ tựa như đã trở thành người xa lạ, trong suốt quá trình từ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loai-chim-khong-chan/238328/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.