*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. 
Cô giáo nghĩ ngợi, gật đầu đồng ý. Rồi cô lại vuốt đuôi tóc mỏng sau gáy Ái Quân, “Tưởng Ái Quân, học sinh tiểu học xã hội mới không được để cái này, về nhà bảo mẹ cắt đi nhé.” 
Ái Quân nói: “Vâng.” 
Sau khi cô giáo rời đi, Giải Phóng bảo: “Ái Quân, để tôi cắt cho cậu nhé. Tôi muốn mang tóc của cậu đi làm bút lông, làm hai cái luôn, tôi một cái cậu một cái.” 
Ái Quân sảng khoái đồng ý. 
Giải Phóng mượn kéo của cô giáo, cắt roẹt một cái rồi kẹp nhúm tóc vào sách Ngữ văn. Về sau nó cũng quên khuấy mất chuyện này, không mang tóc đi làm bút lông thật. Nhưng mẹ Giải Phóng là người chu đáo, tất cả sách vở con từng dùng đều cất gọn gàng. Cho tới khi Giải Phóng vô tình phát hiện ra nắm tóc này, hắn đã là cậu trai mười bảy tuổi rồi. 
Hắn chẳng ngờ rằng nắm tóc này của Ái Quân, hắn giữ lại một lần, là quá nửa cuộc đời. 
5. 
Học sinh trường này cơ bản đều là con em cán bộ, đột nhiên xuất hiện một Tưởng Ái Quân, giống như con gà quê trong đám phượng hoàng nhỏ kiêu hãnh vậy. Một đám trẻ hư thường lấy Ái Quân làm mục tiêu, trong đó có một thằng nhóc lớp bốn tên Từ Viện Triều chính là thủ lĩnh của tụi này. Nó vừa lùn vừa mập, nhưng lại rất khỏe, bố nó là tham mưu trưởng quân khu. 
Ngày đầu tiên gặp Ái Quân, nó đã 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loai-chim-khong-chan/238325/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.