Cho tới bây giờ, luôn có một vấn đề làm Trịnh Hồng Nghiệp phiền não, đó chính là nỗi sợ hãi sau khi Kha Vũ nhớ lại sẽ trách mình đem hắn làm hầu tử mà đùa bỡn, mặc dù hắn vốn có ý kia thật. Nhưng sự thật sáng tỏ, lo lắng của hắn hóa ra dư thừa, bởi hắn mới chính là con hầu tử kia, vẫn bị người ta xoay mòng mòng.
Mình đúng là càng già càng tha hóa mà, mới có vài ngày tận hưởng cuộc sống thoải mái đã lâng lâng, mất cả bản lĩnh đàn ông. Lúc trước khi Kha Vũ không nhớ gì hắn còn kiếm cớ nói với bản thân rằng người kia không phải là một Kha Vũ chân chính, nhưng cuối cùng bị tên kia lừa xoay vòng tròn.
Nhớ tới những hành động lẳng lơ chết tiệt của mình lúc trên giường, Trịnh Hồng Nghiệp hận không thể đập đầu vào tường tèo luôn cho rồi, cái sự kiện ở nhà cầu lần đó, hắn còn phản kháng trong vô lực, nhưng bây giờ bản thân lại chủ động vểnh cái mông lên chờ người ta tới thượng, đây không phải nháo lên cho thiên hạ nhìn vào mà chê cười sao?
Vậy mà còn muốn đem tên kia trở về nhà, thậm chí còn đưa đi bệnh viện khám nữa chứ, sớm biết sự việc như vậy trực tiếp đẩy thẳng tên khốn kiếp kia vào nhà xác luôn cho rồi!
Tóm lại, bản thân không những quá ngu mà còn quá dâm đãng.
Trừ những thứ đáng ghét đang quấn quýt trong lòng, hắn còn cần phải đối mặt một vấn đề, chính là, hắn lại thất nghiệp.
Nhưng Trịnh Hồng Nghiệp cũng không để trong lòng, cùng lắm là trở về bán tấm che nằng, dù sao mệnh của hắn luôn làm hỏng việc, không làm lưu manh nữa, mà phải đi buôn bán thôi.
Nhưng vẫn nhịn không được oán thầm một câu, kể từ khi đụng trúng tên Kha Vũ kia, sự nghiệp hắn luôn xúi quẩy như vậy, làm cái gì là hỏng cái đó!
Cũng tốt thôi, sớm chút cùng tên tai tinh kia vạch rõ ranh giới, cái này gọi là “Hồi đầu thị ngạn”! [Hồi đầu thị ngạn = Quay đầu là bờ]
Bất quá nghĩ là nghĩ vậy, khi Trịnh Hồng Nghiệp đi ngủ, hắn vẫn ở trong mộng mà tốn hơi thừa lời với người nào đó.
Một tuần lễ sau, hắn tìm được công việc mới, cũng là do người khác giới thiệu, làm vệ sinh ở một câu lạc bộ cao cấp. Đừng xem thường công việc này tuy tương đối vất vả, nhưng mà tiền lương không tệ đâu.
Làm được ba ngày, tất cả coi như cũng thuận lợi. Trịnh Hồng Nghiệp vốn là người cao lớn khỏe mạnh, mấy việc vận chuyển và quét dọn này sao làm khó được hắn, lại tuân thủ nguyên tắc “Làm nhiều ít nói”, cùng những người khác chung đụng coi như hòa hợp, thậm chí mấy đại thẩm hùng tâm tráng chí sau khi biết hắn chưa kết hôn, đều muốn giúp hắn giới thiệu đối tượng, mỗi lần vậy đều bị hắn hỉ hả cười cười cho qua.
Tóm lại, đây là một khởi đầu tốt đẹp, tinh thần được nâng lên đáng kể, Trịnh Hồng Nghiệp quyết định bắt đầu cuộc sống mới, mục tiêu đầu năm nay: ăn no sống tự tại mới là trọng yếu nhất!
Màn đêm buông xuống, tại bể bơi lộ thiên của câu lạc bộ đang mở party đồ tắm, tất cả mọi người đều ăn bận vô cùng mát mẻ, một đám nữ nhân vận bikini giống như nhân ngư bơi qua bơi lại, cùng mấy nam nhân chơi đùa trong nước. Bốn phía trên cây treo đầy những bóng đèn màu bạc, tựa như những bông tuyết tản ra ánh sáng nhu hòa.
Trịnh Hồng Nghiệp mặc nguyên bộ đồng phục đầu bếp màu trắng, ngang hông buộc tạp dề lửng màu đen, đứng trước bàn thức ăn, thỉnh thoảng thay khách cắt miếng thịt, rót nước trái cây. Vốn công việc này không tới phiên hắn, nhưng buổi party không đủ người, nên bị gọi tới.
Dù sao việc cũng không bận rộn, lúc không có người, hắn chán đến chết đánh giá bốn phía, mấy người con gái mặc bikini không ngừng tới lui qua lại, theo lý thuyết, thế nào cũng có thể coi như cảnh đẹp ý vui, nhưng rất nhanh hắn liền ý thức được một vấn đề đặc biệt nghiêm trọng.
Trước kia hắn mặc dù không tới trình độ nhìn thấy con gái là chảy nước miếng, nhưng nhiều người đẹp ăn mặc hớ hênh như vậy lượn qua lượn lại trước mắt, vậy mà hắn một chút vọng động cũng không có.
“Cho ta một miếng thịt nướng, phần không có mỡ nga!” Một người con gái mặc bộ áo tắm màu vàng đi tới nháy mắt một cái với hắn, mỹ nữ hẳn mới từ bể bơi đi ra, trên người còn dính những hạt nước, dưới ánh đèn trắng bạc chiếu vào, quả thực muốn nhanh chóng làm lóa mắt Trịnh Hồng Nghiệp.
Nhưng cũng vẻn vẹn như thế mà thôi.
Không nhìn ánh mắt mỹ nữ trêu chọc, hắn hướng về phía thịt nướng giơ đao lên, tay chém xuống, cắt một miếng thịt để trên dĩa sứ men trắng rồi đưa cho nàng, đối phương thế nhưng không đưa tay đón.
“Miếng to như vậy, người ta ăn không hết ~” Nữ nhân đung đưa bộ ngực làm nũng.
Trịnh Hồng Nghiệp chỉ muốn trợn trắng mắt. Chỉ lớn nửa lòng bàn tay, độ dày còn chưa bằng một đồng tiền xu, còn ngại lớn sao!
Mím môi đem trong miếng thịt cắt một nửa, mỹ nữ mới cười meo meo nhận lấy rời đi, trước đó còn vứt lại cho hắn một cái mị nhãn, chẳng qua lúc đó Trịnh Hồng Nghiệp đang cuối đầu mài dao nên không phát hiện.
“A Hồng, giúp ta đem khay trái cây này đưa đến bể bơi đi!” Có người kêu hắn một tiếng.
“Được!” Trịnh Hồng Nghiệp nhận lấy khay trái cây cùng đồ nguội, đối phương dặn hắn một câu “Đi phải cẩn thận, khay này rất đắt đó”
Thê là, Trịnh Hồng Nghiệp cẩn cẩn dực dực bê khay hoa quả và món nguội xuyên qua đám đông. Thật vất vả mới đi tới bên hồ, vừa đem đồ trong tay đặt xuống, một tràng âm thanh nghịch nước làm hắn ngẩng đầu nhìn thoáng qua, khi thấy rõ người trong hồ, thiếu chút nữa hắn trợt chân rớt xuống bể bơi.
Ở trong đó, một đám con gái vây xung quanh Kha Vũ đang dựa vào trên tấm phao di động, nghiễm nhiên một bộ dáng quốc vương. Cầm trong tay một chén rượu, chung quanh là những nữ nhân ăn mặc thiếu thốm, rất có phong thái “Ao rượu rừng thịt”.
Cừu nhân gặp nhau “Âu yếm” ngắm nghía, nhưng Kha Vũ chỉ quét Trịnh Hồng Nghiệp một cái, sau đó đem tầm mắt dời đi.
Một nữ nhân bên cạnh đem nho đã bỏ hột đút đến miệng Kha Vũ, hắn liền ăn hết, đồng thời còn liếm tay nàng một chút, làm người kia thẹn thùng một trận.
Trịnh Hồng Nghiệp đứng đó chịu đựng ý nghĩ muốn nôn tại chỗ, nghĩ thầm, bộ dạng lang thang bụi đời của ngươi lúc mất trí nhớ đâu phải lão tử chưa từng thấy qua, mới ngâm mình trong bể bơi chút mà đã bắt đầu trang mô tác dạng rồi!
Lúc này một nữ nhân bơi tới, từ trong nước đi ra, gục ở bên cạnh hồ hỏi Trịnh Hồng Nghiệp, “Có mận không?”
“Có.” Trịnh Hồng Nghiệp chỉ chỉ mấy miếng mận được cắt thành hình con thỏ.
“Có thể giúp cầm đi qua bên kia không?” Nữ nhân chỉ chỉ vị trí Kha Vũ.
Hắn chậm rãi cau mày, “Tiểu thư, mấy miếng mận mà ngươi cũng muốn ta cầm giúp sao?” Hơn nữa hắn đang mặc đồng phục, chẳng lẽ bắt hắn cởi hết chỉ mặc quần lót xuống nước?
“Không phải! Mận là ta muốn ăn, trái cây khác là hắn muốn ăn.” Nữ nhân nói xin lỗi với hắn rồi cười một tiếng, hơi bĩu bĩu môi, chỉ Kha Vũ, “Hắn nói đem cả cái khay trái cây cầm qua đi.”
Trịnh Hồng Nghiệp không nói một lời nhìn người trong ao, Kha Vũ đang cùng nữ nhân bên cạnh nói chuyện, chốc lát lại liếc hắn. Chỉ nhìn thấy cái liếc kia, hắn liền hiểu đây là cố ý.
“Không được sao?” Nữ nhân có chút làm khó hỏi.
“Không ——” Trịnh Hồng Nghiệp đột nhiên kéo khóe miệng, sau đó đứng lên đem tạp dề cởi xuống, động tác của hắn khiến cho người ở bốn phía chú ý, rối rít nhìn qua.
Nhìn hắn đem tạp dề ném qua một bên, Kha Vũ trong ánh mắt nhiều hơn một tia ngoạn vị, thậm chí có thể sử dụng rạng rỡ sinh quang để hình dung.
Cởi đồng phục trên người xuống, Trịnh Hồng Nghiệp không chút xấu hổ đem y phục ném qua một bên, cả người để trần phần ngực, vóc dáng tinh tráng chịu những ánh mắt khảo nghiệm chung quanh. Đang lúc Kha Vũ cùng những người khác đoán xem hắn có cởi quần không, hắn cúi người đi vào trong bể, sau đó cả người trầm trong nước đi tới.
Thật ra bể bơi cũng không sâu lắm, cũng chỉ đến ngang ngực hắn, Lúc này Trịnh Hồng Nghiệp đang cầm khay trái cây chậm rãi đi về phía trước, nhìn người kia cách mình càng ngày càng gần, Kha Vũ nhếch khóe miệng, ngay cả ánh mắt cũng khó nén hưng phấn.
Chờ Trịnh Hồng Nghiệp tới trước mặt hắn, hai người một ở trên mặt nước, một ở trong nước, nhìn nhau vài giây, Kha Vũ vừa muốn mở miệng, Trịnh Hồng Nghiệp đột nhiên nhếch mép cười cười với hắn.
“Muốn ăn trái cây đúng không?”
Khi Kha Vũ còn chưa kịp phản ứng, Trịnh Hồng Nghiệp tay đã nhấc, trong tiếng kinh hô của mọi người, toàn bộ khay trái cây đã đổ ập lên trên đầu Kha Vũ.
“Phanh”, khay đồ sứ đập vào đỉnh đầu nam nhân, sau đó “Tủm” một tiếng rơi vào trong nước.
“YAA.A.A…!” Những nữ nhân bên cạnh thét lên chói tai, đưa tới nhiều sự chú ý hơn, hầu như tất cả đều đi đến bên bể bơi xem trò hay.
Trong ao, Kha Vũ trên đầu treo trang sức bằng vỏ trái cây cùng hoa lan, trên mặt dính đủ các loại trái cây đầy màu sắc, từng miếng, có chút dính lại trên ngực hắn, sau đó chậm rãi tuột xuống.
Trịnh Hồng Nghiệp đứng trong nước, chung quanh trôi nổi đủ loại trái cây, làm nước hồ nên đổi tên thành “Chảo nhuộm”.
“Lần sau còn diễn loại xiếc hạ lưu như thế, lão tử trực tiếp đem sầu riêng nhét vào trong mông của ngươi!” Hắn hướng vẻ mặt mờ mịt của Kha Vũ giơ ngón giữa lên, sau đó xoay người bơi đến bên cạnh ao.
Bơi một hơi đến chỗ cầu thang rồi leo lên bờ, Trịnh Hồng Nghiệp đưa tay hất mái tóc ướt nước ra sau, khom lưng cầm lấy đồng phục cùng tạp dề vắt lên trên vai, không để ý tới ánh mắt của người chung quanh, rời đi.
Sau khi sự việc kia xảy ra, Trịnh Hồng Nghiệp nghĩ muốn được tiêu sái một lần trong đời.
Trịnh Hồng Nghiệp đi rồi, để lại một màn hí kịch đầy kịch tính cho Kha Vũ. Tất cả ánh mắt đều tập trung vào trên người hắn, nhưng diễn viên chính hoàn toàn không thèm để ý, một mạch ngó về phương hướng Trịnh Hồng Nghiệp ly khai.
“Tiên sinh! Ngươi không sao chứ?”Chợt nghe quản lý câu lạc bộ đứng bên cạnh hồ hô hoán.
Chỉ chốc lát sau, Kha Vũ đưa tay gạt xuống mấy miếng trái cây trên người, từ đầu tới cuối hắn cũng không nói một câu nào rốt cục không nhịn được cất tiếng cười to.
Được rồi, hơn nửa tháng qua, hắn không có biện pháp quên Trịnh Hồng Nghiệp. Vô luận hắn chơi như thế nào, điên ra sao, cũng cảm thấy trong lòng trống rỗng, đợi đến khi một mình yên tĩnh, sẽ nhớ tới thời điểm cùng Trịnh Hồng Nghiệp chen chúc trong căn phòng trọ, trên chiếc giường nhỏ hẹp, hai người tựa vào nhau…
Hắn biết, hắn đã thật tâm với Trịnh Hồng Nghiệp.
Một đĩa hoa quả và các món nguội coi như cũng đủ để Trịnh Hồng Nghiệp xả oán khí trong lòng, thay quần áo đi ra khỏi câu lạc bộ, đứng ở lối vào thở ra thật dài. Nhìn bộ dạng đó cũng đủ hiểu công việc này cũng đã xong rồi, bất quá có thể cho tên Kha Vũ khốn kiếp kia một trận cũng đáng.
Một đường chạy như điên về đến nhà, lửa giận cùng oán khí trong lòng Trịnh Hồng Nghiệp cũng tiêu tan không ít. Tỉnh táo lại, hắn vọt vào tắm, mặc độc cái quần tứ giác in hoa, cầm lon bia, ngồi trên ghế sa lon bắt đầu uống.
Gặp lại Kha Vũ, nói trong lòng không tưởng niệm là gạt người. Chẳng qua loại tâm tình này có chút khó nói nên lời, dù sao quan hệ giữa hai người, muốn làm đối phương bình tĩnh là rất khó.
Nếu bảo Kha Vũ là tên đàn ông phụ bạc, thì cũng không tới trình độ đó, nói hắn lừa gạt tình cảm, lại càng không đúng.
Vốn chỉ định uống một lon, kết quả không để ý cho liền cạn mấy lon xuống bụng, Trịnh Hồng Nghiệp đánh ợ một cái, cuối cùng hắn cũng hình dung được mình cùng Kha Vũ chính là hai tên ăn no chống tinh trùng lên não!
Nếu như hỏi Trịnh Hồng Nghiệp có hối hận không? Đáp án hẳn là hối hận. Hắn hối hận ban đầu không chịu chụp hình nude của Kha Vũ, nếu không bây giờ đã có thể lên đại một trang website “Khiêu dâm” nào đó, có thể miễn phí post lên, cũng coi như chấm dứt ân oán giữa bọn họ!
Trịnh Hồng Nghiệp đang mượn rượu giải sầu, chuông cửa đột nhiên vang lên. Lúc này mà còn có người tới sao, có thể là mấy tiểu đệ tìm hắn để thâu đêm. Đặt bia xuống, hắn đứng lên đi mở cửa, đi hai bước phát hiện dưới chân giống như đạp bông mềm, lâng lâng đến cửa, uống hơi nhiều, mắt cũng không tốt, nhìn xuyên qua lỗ mắt mèo cả nửa ngày cũng không thấy rõ bên ngoài là nam hay nữ.
Hắn một bên mở cửa một bên hỏi: “Ai đó?”
Kết quả còn chưa thấy rõ mặt, đối phương thoáng cái xông lên đem hắn ôm lấy, hơn nữa ôm cứng ngắt.
Trịnh Hồng Nghiệp hoảng hồn, “Ngươi, ngươi là ai a? Buông ra!”
“Là ta…” Nam nhân nhẹ nhàng nói bên tai hắn.
#$%$##! Trịnh Hồng Nghiệp trong nháy mắt xụ mặt, đẩy người kia ra, chỉ vào mũi đối phương quát: “Ngươi nổi điên cái gì!”
Kha Vũ lui về phía sau một bước, mặt mỉm cười nhìn hắn.
Vốn là đoạn kịch kinh điển giữa nam và nữ diễn viên, đổi thành Kha Vũ cùng Trịnh Hồng Nghiệp, không khỏi liền có hơn một cổ mùi vị kinh thế hãi tục.
“Sinh khí?” Kha Vũ vừa đi lên vừa hỏi.
Trịnh Hồng Nghiệp kinh hồn chưa định, đè nén lửa giận trong lòng đang từ từ bốc lên, nhìn chằm chằm hắn nói: “Con mẹ nó ngươi giả thần giả quỷ cũng phải nhìn thời gian cùng đối tượng chứ!”
Ai ngờ Kha Vũ thu hồi khuôn mặt tươi cười, rất chân thành nói với hắn một câu, “Ta không phải tới để giở trò.” Nói xong khẽ cong eo, cầm lên một cái túi màu trắng đặt cạnh cửa đưa tới trước mặt Trịnh Hồng Nghiệp.
âCái gì Äó?â Trá»nh Há»ng Nghiá»p ngẩn ra, cho là ngÆ°á»i kia lấy ra vÅ© khà gì, kết quả Äá»t nhiên ngá»i thấy má»t mùi quá»· dá». Nhìn kỹ lại ââ sầu riêng? Từng múi từng múi Äược sắp xếp ngay ngắn!
âNgÆ°Æ¡i không phải nói nếu ta còn chá»c giáºn ngÆ°Æ¡i, ngÆ°Æ¡i sẽ Äem sầu riêng nhét và o mông của ta sao?â Kha VÅ© cÆ°á»i nói, vẻ mặt cùng lá»i của hắn hoà n toà n bất Äá»ng. âCho nên ta mang sầu riêng tá»i cho ngÆ°Æ¡i.â
Vá» nhân huynh nà y Äiên rá»i sao?
Trá»nh Há»ng Nghiá»p nhìn chằm chằm hắn má»t há»i, xác Äá»nh ngÆ°á»i trÆ°á»c mắt là Kha VÅ©, nhÆ°ng khà lá»±c Äá» phát há»a cÅ©ng không có. Bất Äắc dÄ© vò Äầu, hắn hữu khà vô lá»±c há»i: âNgÆ°Æ¡i ná»i Äiên gì nữa Äây? Äầu óc lại bá» Äáºp há»ng?â Hắn má»i vừa dùng khay trái cây nên lá»±c sát thÆ°Æ¡ng chắc cÅ©ng không lá»n nhÆ° váºy chứ?
âTa tá»i Äá» xin lá»i ngÆ°Æ¡i.â
Không nghÄ© tá»i hắn trá»±c tiếp nhÆ° váºy, Trá»nh Há»ng Nghiá»p ngược lại có chút phản ứng không ká»p. Kha VÅ© trong ấn tượng của hắn, tuyá»t Äá»i không phải là cái loại có thá» dá»
dà ng xin lá»i ngÆ°á»i khác, tình huá»ng nà y là m cho hắn hoà i nghi có phải mình hạ thủ quá nặng.
âTa nói ngÆ°Æ¡i có thá» Äừng giỡn kiá»u nà y Äược không? Chuyá»n giữa chúng ta rá»t cuá»c tá»i khi nà o má»i chấm dứt Äây?â
âKhông Äược.â Kha VÅ© không chút do dá»± nói, Äem túi sầu riêng trong tay ÄÆ°a lên, là m cho mấy múi mà u hoà ng kim kia tản ra má»t cá» âMùi thÆ¡mâ xông thẳng và o mÅ©i.
âNgÆ°Æ¡i muá»n sao má»i Äáp ứng lá»i xin lá»i của ta, cầm lấy sầu riêng, sau Äó âââ Kha VÅ© dừng lại, nhìn Trá»nh Há»ng Nghiá»p má»m cÆ°á»i, lÆ°u lại nguyên vẹn không gian tÆ°á»ng tượng cho hắn. Chẳng qua nụ cÆ°á»i kia thấy thế nà o cÅ©ng có chút Äắc ý cùng uy hiếp.
Trá»nh Há»ng Nghiá»p trợn mắt há»c má»m, hắn hoà i nghi nếu nhÆ° hôm nay không Äem chuyá»n nà y nói rõ rà ng, có khi nà o lần tá»i Kha VÅ© mang nguyên quả bom Äến nhà hắn.
Nam nhân nà y rá»t cuá»c có ý gì? So vá»i hắn lúc còn là m lÆ°u manh còn lÆ°u manh hÆ¡n.
Cuá»i cùng bá» sầu riêng hun Äến hoa mắt váng Äầu, Trá»nh Há»ng Nghiá»p Äà nh thá»a hiá»p, ÄÆ°a tay nháºn lấy bá»ch sầu riêng, hắn hÆ°á»ng Kha VÅ© gáºt Äầu.
âSầu riêng ta nháºn, coi nhÆ° giữa chúng ta Äã xong. Saiyonara!â Nói xong xoay ngÆ°á»i và o nhà , chân sau móc lấy cá»a Äóng âRầmâ má»t tiếng lại, thế giá»i nhất thá»i thanh tÄ©nh.
*** má» mà y nói xin lá»i! Ãng Äây cóc cần!
Cầm sầu riêng thảy lên bà n, Trá»nh Há»ng Nghiá»p trá» lại trên ghế sa lon ngá»i xuá»ng, chuẩn bá» má» sầu riêng là m Äá» Än khuya. Trong mắt hắn, lá»i xin lá»i của Kha VÅ© xem ra còn không bằng những múi sầu riêng ngá»t ngà o.
Chá» là không Äợi hắn nghÄ© kỹ nên hạ thủ từ chá» nà o, ngoà i cá»a Äá»t nhiên truyá»n Äến má»t tiếng vang, sá»ng sá»t má»t lát, lúc nà y má»i nhá» ra trong tay Kha VÅ© vẫn còn chìa khóa dá»± phòng!
Hắn âVụtâ từ trên ghế salon nhảy dá»±ng lên, nhanh nhÆ° chá»p bay ra, bắp chân Äụng và o bà n chân, dép rá»t cÅ©ng không ká»p nhặt, hÆ°á»ng phÃa cá»a chÃnh liá»u mạng chạy tá»i. NhÆ°ng cÅ©ng không ká»p, ngÆ°á»i kia Äã má» cá»a Äi và o, Trá»nh Há»ng Nghiá»p suýt nữa dừng không ká»p tông thẳng Äầu và o ngá»±c ngÆ°á»i ta.
Äá»i vá»i biá»u hiá»n âYêu thÆ°Æ¡ng nhá» nhungâ nhÆ° thế, khiến cho Kha VÅ© Äầu tiên là kinh ngạc sau mừng ra mặt, giang hai tay há»n há» má» ra chuẩn bỠôm.
âTa biết ngÆ°Æ¡i không nỡ mà !â
Trá»nh Há»ng Nghiá»p bá» những lá»i buá»n nôn kÃch thÃch cả ngÆ°á»i run lên, vá»i và ng từ trong lòng ngá»±c Äá»i phÆ°Æ¡ng nhảy ra. âNgÆ°Æ¡i á» Äó mà con mẹ nó tá»± mình Äa tình Äi! Äem cái chìa khóa trả lại cho ta!â
CÆ°á»i cÆ°á»i, Kha VÅ© giÆ¡ tay cầm chùm chìa khóa quÆ¡ âÄinh Äinh ÄÆ°Æ¡ng ÄÆ°Æ¡ngâ trÆ°á»c mặt hắn.âChúng ta vẫn chÆ°a chia tay, ngÆ°Æ¡i liá»n Äòi lại chìa khóa rá»i sao?â
Hai chữ âChia tayâ là m cho Trá»nh Há»ng Nghiá»p ngẩn ngÆ¡. Äiá»u kiá»n tiên quyết Äá» chia tay chÃnh là hai ngÆ°á»i phải á» chung má»t chá» không phải sao? NhÆ°ng má»i quan há» giữa hắn và Kha VÅ© nói là pháo hữu cÅ©ng còn khá miá»
n cưỡng a?
âNgÆ°Æ¡i rá»t cuá»c muá»n thế nà o?â Trá»nh Há»ng Nghiá»p nhÆ°á»ng mà y nặng ná» thá» dà i, cảm thấy Kha VÅ© Äang khiêu chiến sá»± chá»u Äá»±ng của hắn.
Kha VÅ© không nói gì, chá» nhìn hắn lom lom. Vẻ mặt kia rất chuyên chú, giá»ng nhÆ° có lá»i muá»n nói lại không thá» nói nên lá»i, ná»i tâm quấn quýt, giãy dụa Äá»u á» trong cặp mắt hiá»n ra vô cùng nhuần nhuyá»
n.
Trá»nh Há»ng Nghiá»p lần Äầu tiên bá» ngÆ°á»i ta dùng loại ánh mắt nà y nhìn chÄm chú, cảm thấy có chá» không Äúng lắm, dÆ°á»ng nhÆ° lấp lánh hữu thần lại tá»±a nhÆ° có thá» xuyên thấu hắn, tháºm chà còn có chút tình ý trong Äó, cho dù mặt hắn có dà y tá»±a tÆ°á»ng thà nh cÅ©ng khó chá»u Äược.
Song Äang lúc Trá»nh Há»ng Nghiá»p cho là Kha VÅ© có thá» nói ra những lá»i buá»n nôn ghê tá»m gì, nam nhân phun ra má»t câu, âNgÆ°Æ¡i còn chÆ°a bá»i thÆ°á»ng tiá»n sá»a xe cho ta.â
Quả nhiên, tháºt là ghê tá»m! Trá»nh Há»ng Nghiá»p ná»i gân xanh Äầy trán.
âBao nhiêu?â Cho dù hắn phải Äáºp ná»i bán sắt cÅ©ng Äá»n cho tên khá»n kiếp nà y!
Kha VÅ© khóe miá»ng khẽ nhếch, tiến lên má»t bÆ°á»c ôm lấy eo Trá»nh Há»ng Nghiá»p, hai cái tay vừa vặn Äặt trên mông Äá»i phÆ°Æ¡ng, hạ lÆ°u thuần thục.
âNếu má»t ngà y là m má»t lần, Ãt nhất phải ba, nÄm nÄm sau má»i có thá» trả hết nợ!â
Trá»nh Há»ng Nghiá»p bá» những lá»i nà y là m cho giáºn suýt tắc thá». Hắn Äã hiá»u, do hắn Äáºp khay trái cây lên Äầu tên Äó, nên hắn má»i tá»i trả thù Äây mà . HÆ¡n nữa còn tinh vi hÆ¡n, không cần Äá»ng thủ, nói chuyá»n không thôi cÅ©ng Äã muá»n lấy mạng hắn.
NghÄ© tá»i Äây, Trá»nh Há»ng Nghiá»p trá» nên bình tÄ©nh. Hắn Äẩy Kha VÅ© ra lui vá» phÃa sau má»t bÆ°á»c, Äá» cho hai ngÆ°á»i giữ vững khoảng cách bình thÆ°á»ng, sau Äó Äá»t nhiên nhìn Kha VÅ© cÆ°á»i.
âThì ra sau khi khôi phục trà nhá» cÅ©ng rất tá»t, ngay cả tÃnh nợ cÅ©ng rất rõ rà ng rà nh mạch.â
Nghe ra Äá»i phÆ°Æ¡ng châm chá»c, Kha VÅ© không những không tức giáºn, ngược lại còn cÆ°á»i.
Trá»nh Há»ng Nghiá»p cảm giác mình sắp chá»ng Äỡ sắp hết ná»i rá»i, nhìn nam nhân hạ lÆ°u biến thái trÆ°á»c mặt rõ rà ng rất quen nhÆ°ng tÃnh tình lại hảo nhÆ° váºy có chút dá»a ngÆ°á»i.
âTá»t lắm, ngÆ°Æ¡i Äánh cÅ©ng Äánh, mắng cÅ©ng mắng.â Kha VÅ© hai tay vá»n khung cá»a, nhìn Trá»nh Há»ng Nghiá»p, âCho ta cÆ¡ há»i, chúng ta hảo hảo nói chuyá»n má»t chút.â
Khó có Äược vẻ mặt tháºt tình, Trá»nh Há»ng Nghiá»p nhìn chÄm chú, có lẽ nếu hôm nay không nói cho rõ, Äá»i phÆ°Æ¡ng chắc chắn sẽ không rá»i Äi.
âÄược.â Hắn nhún vai tá» vẻ không sao cả.
Kha VÅ© cháºm rãi nhếch khóe miá»ng.
âNói gì thì nói Äi.â Äà m phán cÅ©ng không phải là tá» tình, hắn còn sợ cái gì chứ?
Trá»nh Há»ng Nghiá»p Äá» Kha VÅ© và o nhà . Xoay ngÆ°á»i và o má»i phát hiá»n bá»ch sầu riêng Äá» trên bà n bá» hắn Äụng lúc nãy Äang nằm chá»ng trÆ¡ trên mặt Äất, những múi sầu riêng chÃn má»ng rÆ¡i Äầy trên sà n nhà , chá» mấy phút Äá»ng há» Äã âTá»a hÆ°Æ¡ng khắp phòngâ.
Khóe miá»ng hắn giãn ra. Vá»i cái mùi lảng vảng nà y, nói chuyá»n cÅ©ng chả còn không vá»i khà gì nữa.
PhÃa sau Kha VÅ© Äi tá»i liếc nhìn sầu riêng trên mặt Äất, Äầu tiên là giÆ¡ giÆ¡ khóe miá»ng, sau Äó trang mô tác dạng thá» dà i.
âTrÆ°á»c dá»n sÆ¡ qua, má» cá»a sá» cho thoáng khÃ. Sau Äó chúng ta ra ngoà i tìm má»t chá» nói chuyá»n.â
Kha VÅ© nói rất thà nh khẩn, mà nhìn tình huá»ng trÆ°á»c mắt, Äây cÅ©ng là má»t chủ ý không tá». Trá»nh Há»ng Nghiá»p không nói, coi nhÆ° là Äáp ứng.
Äợi Äến khi Äem thứ trên sà n dá»n sạch, Trá»nh Há»ng Nghiá»p tùy tiá»n chụp má»t cái áo T-shirt vá»n là hà ng tặng kèm lúc là m công nhân, vẫn mặc cái quần Äùi Äi biá»n in hoa sặc sỡ, nhìn toà n cảnh mang tá»i má»t cảm giác của má»t ông chú già . Cùng Kha VÅ© má»t trÆ°á»c má»t sau xuá»ng cầu thang, hắn nhìn bóng lÆ°ng Äá»i phÆ°Æ¡ng, nghÄ© thầm mình lúc nà o lại là ngÆ°á»i tá»t tÃnh Äá» nói chuyá»n chứ?
Lấy tÃnh tình của hắn, mặc dù sẽ không Äem sầu riêng nhét và o mông Kha VÅ© tháºt, nhÆ°ng tuyá»t Äá»i sẽ ném và o mặt hắn, chứ không phải hảo hảo nói chuyá»n. NhÄn nhÄn nhó nhó, mẹ nó quá không sảng khoái rá»i!
Trá»nh Há»ng Nghiá»p có loại cảm giác, hắn và Kha VÅ© là m gì cÅ©ng Äảo lá»n thứ tá»± so vá»i ngÆ°á»i bình thÆ°á»ng, ngÆ°á»i ta thì nói trÆ°á»c rá»i là m, bá»n há» là m cÅ©ng là m rá»i, Äến hiá»n tại má»i bắt Äầu nói chuyá»n, lại nói vá» chuyá»n trÆ°á»c Äó, hắn tá»± giá»
u cÆ°á»i và i tiếng, nhÆ°ng nhÃu mà y lại, là m thế nà o cÅ©ng không thả lá»ng Äược.
Xuá»ng lầu dÆ°á»i, bá»n bá» vắng lặng, ánh Äèn ÄÆ°á»ng u ám lúc sáng lúc tá»i, ngoại trừ thá»nh thoảng vang lên mấy tiếng côn trùng kêu, Äêm khuya vắng ngÆ°á»i, cÅ©ng là khoảng thá»i gian thÃch hợp Äá» Äà m phán.
Ai ngá» Kha VÅ© còn không hà i lòng, chá» chá» hÆ°á»ng cách Äó không xa, má»t chiếc xe thá» thao bảnh bao, Trá»nh Há»ng Nghiá»p vô cùng quen thuá»c. âChúng ta và o trong xe hẳn nói.â
Trá»nh Há»ng Nghiá»p có chút ám ảnh, mắng má»t tiếng, âNgÆ°Æ¡i Äừng có Äánh rắm nhiá»u nhÆ° váºy!â
âNgÆ°Æ¡i sợ?â
Trá»nh Há»ng Nghiá»p bóp bóp nắm tay, âLão tá» nhẫn ngÆ°Æ¡i Äã lâu.â Hắn cảm giác mình vẫn giá»ng nhÆ° Äang há»ng con nÃt, mà tên Kha VÅ© xui xẻo nà y tháºt sá»± là má»t Äứa trẻ khó bá» dụ!
âYên tâm Äi! CÅ©ng không là m gì ngÆ°Æ¡i á» trong xe Äâu.â Kha VÅ© kéo hắn hÆ°á»ng xe Äi tá»i.
Không nghe ra hà m ý khác trong lá»i nói của Äá»i phÆ°Æ¡ng, Trá»nh Há»ng Nghiá»p hùng hùng há» há» muá»n rút tay vá» nhÆ°ng không thà nh công, Kha VÅ© cÅ©ng không Äá» cho hắn có âCÆ¡ há»i sá»ngâ, lôi kéo Trá»nh Há»ng Nghiá»p Äi tá»i bên cạnh xe, má» cá»a ghế phụ Äem ngÆ°á»i ném và o.
Chá» Kha VÅ© cÅ©ng lên xe, âPhanhâ má»t tiếng Äóng cá»a, Trá»nh Há»ng Nghiá»p nghe âm thanh chìa khóa, nghÄ© thầm tiá»u tá» nà y không phải là muá»n bắt cóc Äó chứ?
Lúc nà y xe vừa ná» máy, trong lòng hắn có dâng lên dá»± cảm bất hảo, nhìn Kha VÅ© lá»n tiếng há»i: âNgÆ°Æ¡i muá»n là m gì?â
Kha VÅ© quay Äầu, nhìn Äá»i phÆ°Æ¡ng hừ cÆ°á»i hai tiếng, phảng phất và o giá» khắc nà y lá» ra bản chất tháºt, vẻ mặt ná»i báºt nhỠánh Äèn chiếu và o, lá» ra mấy phần âm trầm cùng dâm Äãng.
âTiá»n dâm ââ háºu sát!â
Bất quá Trá»nh Há»ng Nghiá»p hiá»u rõ Kha VÅ©, những lá»i nà y chá» cần tin ná»a vế Äầu là Äủ rá»i.