Chương trước
Chương sau
Hình Võ cứng rắn đoạt lấy ly rượu của Tình Dã đặt lên bàn: "Ăn cũng nhiều rồi, đến đây thôi, tụi mày ai nấy về nhà tìm mẹ người đó đi."
Hình Võ lên tiếng đuổi người, bọn Bàn Hổ cũng không muốn ăn vạ. Hình Võ xem như đã nhìn ra được cô gái này tính tình thật sự rất cứng đầu, bọn Lông Vàng mà không đi cô còn có thể theo bọn họ đến cùng, để cô không uống nữa chỉ có thể đuổi cái đám người này đi càng nhanh càng tốt.
Bọn họ vừa đi khỏi, Tình Dã loạng choạng đứng lên, thật ra cô đã từng uống qua rượu, nhưng nhiều lắm cũng chỉ nửa ly, không thể nhiều hơn, hôm nay uống đến ba ly, ly thứ nhất còn uống nhanh như vậy, lúc này vừa đứng lên đầu liền choáng.
Hình Võ khóa cửa vừa bước vào thì thấy Tình Dã đỡ thang lầu ngã ngã bò bò đi lên, cô bò lên được hai tầng lại lùi lại một tầng, suýt chút nữa hụt chân ngã xuống dưới, thấy vậy Hình Võ vội vàng đi qua, bóp chặt eo cô không để cô ngã ra phía sau.
Kết quả Tình Dã ngẩng đầu gương mặt ửng đỏ cười hì hì chỉ vào anh: "Anh họ lớn đó hả?"
"Thần kinh." Hình Võ xụ mặt buông ra tay, sau đó đẩy cô lên lầu, Tình Dã đi không được chỉnh tề cho lắm, Hình Võ sợ cô lại ngã ra sau nên dứt khoát đi theo phía sau che chở cho cô.
Chờ cô vất vả bò lên lầu, cô lại đứng ở cửa thang lầu bất động, còn ôm ngực mày nhăn thật chặt.
Hình Võ đi qua xem cô làm sao, hỏi: "Không phải muốn nôn chứ?"
Tình Dã lắc lắc đầu, hịt mũi mắt hồng hồng, bỗng nhiên nước mắt rơi xuống làm Hình Võ ngây người.
Đây là có ý gì? Chuẩn bị điên rồi? Còn có khúc nhạc dạo? Rớt hai giọt nước mắt báo trước một chút sao?
Hình Võ ghét nhất con gái uống rượu xong lại phát điên, một chút bộ dáng cũng không có, anh lập tức liền lạnh mặt kéo cô vào trong phòng, dự định ném cô lên giường sau đó nhanh chóng bỏ của chạy lấy người.
Nhưng còn chưa tới cửa phòng, Tình Dã "Oa" một tiếng khóc lên, Hình Võ cả người chấn động, quay đầu lại xem cô, sức lực Tình Dã không nhỏ lập tức đẩy anh ra quát: "Anh chỉ biết hung dữ với tôi, Hình Võ anh là đồ khốn khiếp, tôi trời xa đất lạ, vừa đến anh liền hung dữ với tôi, ngay cả ba mẹ tôi chưa bao giờ hung dữ với tôi, cũng chưa từng có ai sẽ hung dữ với tôi."
Sọ não Hình Võ tê rần, trong đầu chạy qua một loạt chữ: Cô ấy tới, cô ấy tới rồi, cô ấy bị rượu làm cho phát điên rồi...
Hình Võ chống eo vừa mới chuẩn bị nói chuyện lại thấy hai mắt của Tình Dã đỏ bừng lóe lên sáng rực, cằm nhếch lên một cách quật cường, giống như một chú mèo Ba Tư không nhà để về, cao quý, ngạo kiều, lại cũng nhu nhược đáng thương, đôi môi hồng nhuận hơi dẩu lên, đôi mắt sóng nước lóng lánh nhìn chằm chằm anh: "Anh nói chuyện đi chứ, sao không nói lời nào? Anh có phải rất chán ghét tôi hay không?"
Hình Võ biết chính mình hôm nay không có cách nào thoát thân, quyết định không vội đi, vòng tay ôm ngực đuôi mắt gợi lên ý cười nhạt nhẽo liếc cô: "Tôi khi nào nói chán ghét cô?"
"Anh vừa mới nói đó, đôi mắt, cái miệng, âm thanh, hành động, chỗ nào cũng nói cho tôi là anh chán ghét tôi, tôi ngủ phòng anh, anh liền không về nhà, anh khó chịu với tôi đúng không?"
Hình Võ cạn lời nghiêng đầu hít sâu một hơi, sau đó quay đầu bình tĩnh nói với cô: "Tôi không có khó chịu với cô, tôi đây là khó chịu với chính mình, tôi có trở về nhà hay không cũng không liên quan đến cô, đừng mẹ nó dát vàng lên mặt."
Trong nháy mắt, nước mắt Tình Dã tràn ra: "Anh xem, anh lại hung dữ với tôi..."
Hình Võ há miệng thở dốc, trong lúc nhất thời không biết nói gì, Tình Dã hịt mũi ủy khuất nói: "Anh cho rằng tôi muốn đến nhà anh sao? Trước khi đến tôi cũng không biết nhà anh là cái dạng này mà, mỗi ngày tôi ở tiệm cắt tóc, cũng không ra khỏi cửa được, tôi cũng muốn mốc meo cả lên rồi, ai cũng không quen biết, không có bạn bè nói chuyện cùng tôi, không ai có thể mang tôi đi ra ngoài nhìn một chút, ngay cả sữa rửa mặt cũng không biết mua chỗ nào, còn có toner, kem dưỡng da, kem chống nắng, cái gì cũng không có..."
Tình Dã tuyệt vọng khóc lớn, Hình Võ ngay từ đầu cũng không phản ứng, không có sữa rửa mặt gì đó mà khóc đến nỗi tê tâm phế liệt như vậy sao? Sau đó lại nhìn bả vai nhỏ nhắn của cô run lên, Hình Võ cũng hiểu được rằng cô khóc không phải vì những đồ dùng sinh hoạt đó, mà là khổ sở khi rời khỏi nhà của mình, nơi cô quen thuộc và với những người thân quen của cô.
Hình Võ chưa từng rời khỏi huyện An Tử, xa nhất cùng lắm cũng là đi thị trấn phía đông, ở ngã ba của thành phố cấp huyện bên cạnh, anh không có cách nào đồng cảm với sự tuyệt vọng của Tình Dã, nhưng đại khái cũng có thể cảm nhận được một ít, đặc biệt là sau khi xem những bức ảnh về cuộc sống của cô.
Hình Võ tiến lại cô một bước, thanh âm hòa hoãn một ít: "Tôi không có hung dữ với cô mà, cô muốn hay thiếu cái gì nói với tôi là được."
Tình Dã "Hừ" một tiếng quay đầu chỗ khác, bên ngoài nóng, Hình Võ muốn kéo cô vào phòng, kết quả anh vừa mới kéo cô một chút, cả người Tình Dã giống như trang giấy lung lay sắp đổ ngã về phía anh, sau đó trực tiếp đập thẳng vào ngực anh.
Thân thể mềm mại kia bất ngờ ngã vào trước ngực Hình Võ, khiến đôi mắt anh kịch liệt rung động, anh cúi đầu nhìn Tình Dã, suýt chút nữa theo bản năng đẩy cô ra, nhưng tay chỉ mới đưa ra một nửa liền bất động, anh sợ lỡ như sau khi đẩy cô ra, cô lại khóc lóc lên án mình chán ghét cô hung dữ với cô.
Từ trước đến nay Hình Võ cảm thấy con gái là một sinh vật phiền phức, anh chưa từng tán tỉnh cô gái nào, cũng chưa từng có cô gái nào dám làm trò trước mặt anh, nhưng ngay lúc này đối mặt với bộ dạng say khướt của Tình Dã, Hình Võ lại không đành lòng buông tay. truyện teen hay
Anh rối rắm hai giây, vẫn đặt tay ở trên eo cô đỡ cô vào phòng, nhưng anh lại có cảm giác lòng bàn tay mình nóng lên, eo nhỏ thon thon chỉ cần dùng một tay cũng có thể ôm hết, tựa hồ nếu anh lại dùng thêm chút lực là có thể cắt đứt, làm trong lòng anh hiện lên một cái gì đó kỳ lạ mà anh chưa bao giờ thấy trước nay.
Tình Dã ở trong ngực anh còn lẩm bẩm: "Khó chịu."
Hình Võ "Hừ" một tiếng: "Vừa rồi không phải rất thẳng thắn sao? Không uống được còn ngang bướng, mặt mũi bọn tôi ở đây không có tiền, lần sau bớt sĩ diện chết mà khổ thân."
Hình Võ đặt cô lên giường, cởi giày cho cô, nắm lấy mắt cá chân cô đặt lên trên, Tình Dã sinh ra rất thuần mỹ, lúc mở mắt dỗi người khác hào quang cũng bắn ra bốn phía, khi ngủ nhắm mắt lại thì an tĩnh ngoan ngoãn, dáng vẻ hôn mê bất tỉnh nằm trên giường mang một loại cấm kỵ dụ hoặc của thiếu nữ.
Ánh mắt Hình Võ căng chặt, nhanh chóng đứng dậy đi vòng qua bên kia bật điều hòa, sau đó kéo chăn qua đắp cho cô, không ngờ Tình Dã đang nằm trên giường đột nhiên trở mình chỉ vào đống quần áo ở mép giường nói với Hình Võ: "Những cái đó cần phải giặt."
"......"
Nếu không phải cô say, Hình Võ thật muốn lật cô một cái thật mạnh, anh là người giặt quần áo sao? Còn sai bảo anh sai muốn nghiện rồi? Một chút ngượng ngùng cũng không có.
Hình Võ phát cáu chống eo nhìn bộ dáng nằm bò của cô, lông mi thật dài rũ xuống, gương mặt phấn nộn bị đè lộ ra chút thịt đầy đặn, thật giống trẻ con, ừm, em bé to xác.
Hình Võ than một tiếng, đi đến mép giường cô, nhóc con, mới hai ngày quần áo đã chất đống thành ngọn núi nhỏ, mặc quần áo hay là ăn quần áo đây?
Lúc Hình Võ khom lưng gom quần áo, Tình Dã cảm giác trước mắt có người đang lắc lư, mắt nhắm mắt mở thấy được chiếc quần jean đang bao vây lấy bờ mông gợi cảm, Tình Dã lẩm bẩm trong miệng: "Mông vểnh."
Hình Võ cả kinh, quay đầu lại trừng mắt với cô: "Nói gì đấy?"
Tình Dã nhắm hai mắt nói một chữ: "Kiều." Bàn tay chống xuống gối còn đang dựng ngón cái lên.
Hình Võ nghẹn một búng máu trên ngực không phát hỏa được, cô nhóc này đang... đùa giỡn anh?
Hình Võ nhìn cô bất động, cầm quần áo xuống lầu, dọn dẹp bàn ăn, rửa sạch chén, lại đem quần áo của Tình Dã giặt sạch, ánh đèn vàng trong phòng tắm chiếu vào bóng dáng sắc bén của anh, vốn dĩ mặt anh vô cảm lại nhìn tấm vải màu xanh nhạt đang giặt chợt bật cười, Hình Võ anh đây là trúng tà sao? Khi không lại đi giúp cô nhóc này giặt quần áo? Chuyện này nói không chừng đem ra bên ngoài mấy người anh em của anh đào cả mắt ra cũng không ai tin.
Hình Võ giặt quần áo xong, vắt khô rồi đem lên lầu, lúc mở cửa phòng ra, hô hấp củaTình Dã đã sớm thở đều, chăn đã bị đá tung ra, Hình Võ nhẹ chân một tay cầm chậu, một tay kéo chăn lên cho cô, anh đem quần áo treo lên giá phơi cạnh cửa sổ, điều chỉnh độ ấm điều hòa lên cao chút, kéo cửa ra chuẩn bị chạy lấy người.
Đã đi đến cửa thang lầu, lại nghĩ đến vừa rồi Tình Dã nói khó chịu, sợ cô ban đêm nôn, dứt khoát ngã trên sô pha, không đi.
Nhưng Tình Dã vào sáng sớm hôm sau, Hình Võ không ở nhà, đầu cô rất đau, cũng vì rất ít khi uống nhiều rượu như vậy, cô còn cho rằng tối hôm qua Hình Võ đã đi rồi, cũng không có ấn tượng gì.
Bởi vì say rượu, sáng sớm Tình Dã đều buồn bã ỉu xìu, ăn vạ trên lầu không đi xuống, mãi cho đến giờ ăn cơm trưa mới xuống lầu.
Lông Vàng cùng Bàn Hổ lại đi theo Hình Võ trở về, Tình Dã cảm giác ba người này giống như ba cái tên xú thợ sửa giày, cả ngày phát chán ở bên nhau, giống như chả có chuyện gì làm.
Nhưng mà Tình Dã đã đoán đúng rồi, ngoại trừ Hình Võ cần phải chạy hai đầu, hai người kia thật đúng là không có chuyện gì làm.
Lông Vàng thấy Tình Dã đi xuống, cười tủm tỉm nói: "Em họ ơi, nghe nói tối hôm qua em uống nhiều lắm hả? Uống say đến phát điên?"
Tình Dã sửng sốt, nhìn về phía Hình Võ, Hình Võ giống như không nghe thấy, đút bà nội ăn cơm, Tình Dã có chút không xác định hỏi Hình Võ: "Tối hôm qua tôi uống say phát điên với ai sao?"
Lúc này Hình Võ mới chậm rãi nhìn về phía cô, hỏi lại: "Không nhớ rõ à?"
"......" Mẹ nó vô nghĩa, tôi nhớ rõ thì hỏi anh làm gì.
Khóe miệng Hình Võ vén lên một nụ cười nhạt không rõ nguyên do, anh nhìn đến nỗi làm Tình Dã có chút hoảng, cô liền mơ mơ màng màng nhớ ra giống như cô đã làm loạn lên mắng Hình Võ một lúc, còn giống như còn rất sảng khoái, sáng nay tỉnh lại cả người đều thoải mái lên rất nhiều, nhưng cụ thể là mắng cái gì, cô thật sự không thể nhớ rõ, đến nỗi còn làm chuyện gì khác, cô cũng không nhớ.
Lông Vàng thấy lửa cháy còn đổ thêm dầu vui đùa: "Không có gì đâu em họ, đều là người một nhà, em chiếm tiện nghi của bọn anh bọn anh cũng sẽ không để ý."
Hắn nói chưa dứt lời, vừa nói Tình Dã đã ngẩng đầu nhìn chằm chằm hắn, sau đó... Đỏ mặt.
Đỏ mặt là vì những gì cô được dạy không cho phép cô làm ra những chuyện mất mặt như vậy, nếu tối hôm qua cô thật uống say rồi phát điên với bọn họ, vậy hiện tại cô có thể tìm miếng đậu hủ đâm vào chết cho rồi.
Vì thế Tình Dã gắp đồ ăn bưng chén lên chạy đến phòng bếp ăn, trong mắt còn có chút ngượng ngùng.
Cô vừa đi, Lông Vàng mất bình tĩnh, ôm tim nói liên tiếp "Đm", sau đó kích động nói: "Tụi mày thấy không? Thấy chứ hả? Vừa rồi em họ nhìn tao đỏ mặt, còn thẹn thùng chạy đi, ngay cả nhìn cũng không dám nhìn tao, thôi xong rồi, sau khi giao lưu tối hôm qua, cô ấy đây là động tâm với tao rồi!"
Nói rồi còn một phen ôm chầm lấy Bàn Hổ: "Mập mạp mày thấy đúng chứ? Cô ấy đỏ mặt mày thấy đúng không?"
Bàn Hổ gãi gãi đầu: "Có, có lẽ là nóng?"
"Nóng em gái mày, mẹ tôi ơi, tao đây là muốn yêu sớm đấy!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.