Chương trước
Chương sau
Bên trong folder có khoảng chừng mấy trăm bức ảnh, có ảnh của Tình Dã ở trường học cùng với bạn bè và giáo viên, ảnh du lịch, còn có ảnh với người nhà, nhưng lại không có ảnh chụp của bản thân, lớn lên đẹp nhưng không tự luyến, đúng là hiếm có.
Hình Võ lướt qua từng ảnh, cô đang ngồi trên tàu du lịch, trượt tuyết, ở bờ biển chơi diều lượn......
Có một ảnh Tình Dã chụp chung với bạn bè ở trường, phía sau là kiến trúc rộng lớn của trường học cũ của cô, bọn họ mặc đồng phục màu xanh lá đậm, váy xếp ly có đường kẻ caro, thắt nơ, ở giữa đám người còn có một đứa bé ngoại quốc tóc vàng mắt xanh, đặc biệt mang phong cách tây, Tình Dã đứng ở trung tâm, hai người bạn nữ trái phải ôm vai cô, cười xinh đến loá mắt, từ lúc anh quen biết cô đến nay, vẫn chưa từng thấy qua cô cười như vậy, ánh mắt Hình Võ dừng lại ở bức ảnh này hồi lâu, rồi lại lướt đến bức ảnh tiếp theo.
Tình Dã với hai người chị em ở trong phòng nhìn vào máy ảnh đưa tay làm kiểu chữ V, ở đây hẳn là phòng của Tình Dã, bởi vì ảnh chụp phóng lớn, Hình Võ thấy phía sau cô còn đặt một loạt cúp, bên trên có khắc tên cô.
Phòng Tình Dã rất lớn, có một cái dương cầm màu trắng, trang trí theo phong cách Châu Âu, chiếc đèn pha lê xinh đẹp thơ mộng, trên mặt đất trải một tấm thảm mềm mại màu hồng nhạt, ngay cả chiếc giường bên cạnh cô cũng là chiếc giường lớn mang phong cách Châu Âu, ảnh chụp các cô gái không mặc đồng phục, trang điểm khéo léo ăn mặc thời thượng, nhìn qua đều thấy gia cảnh đều rất tốt.
Sau đó Hình Võ thấy ảnh chụp của Tình Dã với mẹ, là ở trong sân nhà cô, mẹ cô cầm bình tưới nước, Tình Dã ôm cánh tay bà ấy, đầu dựa lên vai, vẻ mặt cười rất hạnh phúc.
Phía sau bọn họ là một cái biệt thự xa hoa mang phong cách Bắc Âu mà từ trước đến nay không thấy ở huyện An Tử, Hình Võ cắn chặt hàm răng, đột nhiên không muốn tiếp tục xem nữa.
Khi anh định tắt folder đi, thấy một bức ảnh đơn độc của một nam sinh, bên cạnh không có bất kỳ người nào, chỉ có nam sinh cười ấm áp nhìn vào ống kính, trong mắt không khỏi lộ ra chút ngượng ngùng cùng yêu thích.
Anh đang xem đó là ai, đại khái chính là xem người chụp bức ảnh này đây, cũng chính là Tình Dã.
Hình Võ nhìn lướt qua phía dưới ảnh chụp, còn ghi chú ba chữ "Mạnh Duệ Hàng", là tên của nam sinh này.
Anh khinh thường đóng máy tính lại, kéo cửa cuốn sải bước lên chiếc tiểu thiên sứ chạy về nhà.
Dọc đường đi trong lòng anh nghẹn muốn chết, đến nỗi vì sao anh cũng không nói được, anh biết điều kiện cuộc sống vốn dĩ của Tình Dã khá tốt, nhưng tốt tới mức độ nào anh hoàn toàn không nhận thức được.
Sau khi xem xong ảnh của Tình Dã, Hình Võ đột nhiên có cảm giác trực quan đối với cuộc sống trước kia của cô, giống như ngay lập tức liền hiểu ánh mắt coi thường mọi thứ kia.
Chỉ với phòng của cô còn lớn hơn cả nhà anh, hoa ở công viên An Giác phía sau đường cũng không nhiều bằng hoa ở trong sân nhà cô, kiến trúc trường học còn hoành tráng hơn cao ốc chính phủ ở huyện của bọn họ.
Cô đi qua nhiều nơi như vậy, quen biết nhiều bạn bè xuất thân cao quý như vậy, từ nhỏ đã thấy người của thế giới này, sao lại có thể cam tâm bị lưu đày ở chỗ này?
Nghĩ đến ngày Tình Dã mới tới bất lực đứng ở cửa tiệm cắt tóc nhà anh khóc, trong đầu Hình Võ bỗng nhiên hiện lên một con chim hoàng oanh bị cầm tù, khi đó anh mười tuổi, ba anh đem một cái lồng sắt hỏng mang về nhốt một con chim hoàng oanh màu lông rất đẹp vào, mỗi ngày hoàng oanh đứng trong lồng sắt kêu không ngừng, chỉ cần anh tới gần, con chim hoàng oanh đó liền dùng mắt nhỏ mà nhìn anh kêu lên, giống như là đang cầu cứu vậy.
Cuối cùng anh giấu ba anh thả chim hoàng oanh bay đi, sau đó bị ba anh hung hăng đánh một trận.
Mà ngay lúc này, tiếng kêu của con chim hoàng oanh lại lần nữa quanh quẩn ở trong đầu anh, mang theo hơi thở tuyệt vọng, Hình Võ bỗng nhiên thắng lại, chạy trở về Thuận Dị.
......
Hình Võ không trả lời tin nhắn của Tình Dã, Tình Dã định buổi tối chờ anh trở về sẽ gặp mặt hỏi anh về chuyện tiền, hôm qua nóng lòng lấy tiền như vậy, bây giờ lại không nhận, cũng không biết có phải quên hay không?
Nhưng chờ đến trời tối, ở cửa Đảo Huyễn mới truyền đến âm thanh ong ong của chiếc tiểu thiên sứ, Tình Dã thò người nhìn ra, Hình Võ trở về rồi, nhưng mà phía sau tiểu thiên sứ có một đồ vật đang bị buộc lại.
Hình Võ liếc mắt nhìn Tình Dã đang thập thò đứng ở cửa, duỗi tay ra đưa máy tính cho cô, hai mắt Tình Dã sáng ngời chạy ra tiếp lấy: "Sửa được rồi? Có thể khởi động máy được không?"
"Tự mình xem."
Nói xong Hình Võ đi đến lấy đồ vật bị buộc phía sau, nói với cô: "Tránh ra chút."
Tình Dã nghiêng người hỏi: "Cái gì vậy?". truyện kiếm hiệp hay
Theo đi vào vừa thấy là một máy điều hòa, cô lập tức hét lên: "Anh mua điều hòa sao?"
Hình Võ nhìn cô nhảy nhót, cảm thấy có chút buồn cười, trong nhà còn đặt một cái dương cầm đắt, hiện tại vì một cái máy điều hòa second-hand hưng phấn thành như vậy, điều kiện nhà anh tệ đến mức nào,chưa đến nửa tháng liền đem cuộc sống tiêu chuẩn của một vị thiên kim đại tiểu thư kéo xuống thấp đến như vậy.
Anh nói: "Lấy trong tiệm, ăn cơm xong tôi lắp đặt một chút, dùng nó trước đi."
Tình Dã ngược lại lo lắng hỏi: "Như vậy được không? Anh nói với ông chủ của anh rồi sao?"
"Không cần nói, nếu không phải tôi sửa được nó, thứ này vốn dĩ đã bị đem đi bán sắt vụn."
Tâm tình Tình Dã tốt lên rồi, không chỉ bởi vì máy tính sửa được, hơn nữa càng vui hơn chính là, buổi tối có điều hòa thổi mát, không còn bị thức giấc vì nóng nữa, thật sự quá tuyệt vời!
Vị vậy mà ngay cả cơm buổi tối có cảm giác thơm hơn nhiều, tuy rằng cô vẫn như cũ không thể nào ăn rau được, chỉ ăn cơm trắng.
Về vấn đề này, Hình Võ sớm đã muốn hỏi cô, nhưng thật ra hôm nay anh nhịn không được: "Giảm béo nên là ăn nhiều đồ ăn, ăn ít cơm, thao tác này của cô hình như ngược rồi."
Tình Dã khó hiểu nói: "Ai nói tôi muốn giảm béo? Dáng người tôi rất kém sao?"
Hình Võ bất giác liếc nhìn, nhưng nhanh chóng thu hồi, kém hay không kém thì anh không thấy, dù sao thì cái nên có cũng đều có.
Tình Dã nói thầm một câu: "Anh không cảm thấy cái dầu này... Tôi cũng không biết, nói chung cảm giác mùi vị cứ kỳ kỳ."
Tình Dã không biết nấu cơm, ăn không được cái gì mà dầu thịt, dầu ngô, dầu hạt cải, dù sao cô luôn có cảm giác mỗi món ăn đều có cái vị kia.
Hình Võ sửng sốt một chút, hắn biết rõ Lý Lam Phương khi xào rau vẫn luôn dùng mỡ lợn, con người Lý Lam Phương đối với phương diện tiền bạc có chút cực đoan, chơi mạt chược một ngày thua mấy trăm đều không đau miếng thịt nào, nhưng sinh hoạt hằng ngày trong nhà, một cọng hành đều tính toán chi li.
Ví dụ như mỡ lợn này chính là thói quen quanh năm suốt tháng của bà ấy, lúc mua thịt heo sẽ cần nhiều mỡ, khi về làm một bát mỡ lợn lớn, lúc xào rau lấy một chút, hiện tại thời tiết nóng, có đôi khi trí nhớ bà ấy không tốt quên để vào tủ lạnh, để bên ngoài cả đêm vị sẽ bị thay đổi, Hình Võ từ nhỏ đến lớn sớm ăn không ra cái gì, nguồn gốc từ đâu ra, dù sao anh chỉ biết trong nhà có một miếng thì ăn một miếng, từ khi còn nhỏ, lúc Lý Lam Phương còn chưa mở Đảo Huyễn thường xuyên chạy đi chơi mạt chược, anh cũng không ăn được gì đàng hoàng.
Nhưng Tình Dã không giống như vậy, cuộc sống vốn có của cô, không chừng một ngày ba bữa đều rất chú ý, dạ dày càng được chiều chuộng, còn có thể chịu đựng hơn một tuần chưa nói, mỗi ngày đều ăn cơm trắng, thật sự làm khó cô, nếu không phải hôm nay anh thuận miệng hỏi, không biết cô còn muốn nghẹn bao lâu, trong lòng Hình Võ đột nhiên thật khó chịu.
Sau khi đút bà nội ăn sau đó đẩy vào phòng, Hình Võ đi lên lầu lắp đặt điều hòa, Tình Dã ăn xong cũng đi lên theo, phát hiện công cụ của Hình Võ rất đầy đủ, khi cô đi lên, Hình Võ vừa lúc đang đục lỗ bên ngoài máy, âm thanh rất ồn.
Sau khi đục xong, anh lại thả hàng rào chống trộm bằng inox xuống, trèo ra lắp khung đỡ bên ngoài, Tình Dã trơ mắt nhìn anh tay không lại không có bất kỳ trang bị an toàn nào, cứ như vậy trèo ra ngoài cửa sổ, không khỏi hoảng sợ, mặc dù lầu hai không tính là rất cao, nhưng như vậy ngã xuống không chết cũng gãy chân?
Tình Dã vội vàng chạy tới túm lấy cánh tay anh: "Anh làm gì vậy? Tốt xấu gì cũng phải buộc dây thừng chứ."
Hình Võ nghiêng mắt trào phúng nhìn cô: "Lúc ông đây trèo cửa sổ cô còn ở trong ngực mẹ cô uống sữa đó, buông ra đi."
Tình Dã không thể nói gì nới lỏng tay ra, nhưng cũng không dám rời khỏi cửa sổ, lo lắng nhìn chằm chằm động tác yêu cầu độ khó cao này của anh.
Hình Võ đạp lên một đọan ống thép lộ ra ngoài, đồ ống thép chết tiệt kia còn đung đưa đủ kiểu không đáng tin chút nào, Tình Dã thật sự sợ anh ngã xuống, ló đầu ra bên ngoài xem.
Trời càng ngày càng tối, ánh sáng không được tốt, Hình Võ lờ đi ánh mắt đang lo lắng của cô, nhìn cô nói: "Nếu cô không có việc gì thì cầm điện thoại giúp tôi chiếu sáng đi."
Tình Dã không dám lơ là, lấy điện thoại ra mở đèn flash, tầm nhìn của Hình Võ lập tức rõ hơn rất nhiều, anh đo vị trí rồi bắt đầu lắp cái kệ, thân thể hoàn toàn treo lơ lửng, Tình Dã nhìn đến nỗi chân nhũn ra, nhưng Hình Võ vẫn bình tĩnh thong dong, một chút hoảng loạn cũng không có.
Nương theo ánh sáng, Tình Dã nhìn sườn mặt anh, một giọt mồ hôi rơi dọc theo cằm rơi xuống hầu kết nhô lên, lộ ra hương vị hoang dã, Tình Dã rất ít khi thấy anh đổ mồ hôi, chắc là tư thế đứng này thật sự không thoải mái, hơn nữa thời tiết oi bức bên ngoài thật khó chịu.
Tình Dã nhìn động tác thành thạo của anh, thuận miệng hỏi: "Vì sao mỗi ngày anh đều quay về đút bà nội anh ăn cơm vậy?"
Hình Võ chỉ vào con ốc trên bệ cửa sổ: "Đưa tôi."
Tình Dã đưa cho anh, anh nhận lấy sau đó trả lời: "Bà nội không phải mỗi bữa cơm đều phối hợp ăn, mẹ tôi không có kiên nhẫn, đút hai muỗng, nếu bà nội không ăn sẽ không đút nữa, hoặc là bóp miệng bà ấy, bóp sưng lên là việc nhỏ, tôi chỉ sợ làm bà ấy sặc chết."
Nói đến kiên nhẫn, Tình Dã cảm thấy con người Hình Võ này cũng không có kiên nhẫn gì, còn rất hung dữ với người khác, nhưng nói đến chăm sóc cho bà nội anh, anh lại đặc biệt cẩn thận, lúc bà nội không muốn ăn, Hình Võ thậm chí dỗ cho bà nội mở miệng giống như đang dỗ trẻ con, chuyện này kỳ thật còn rất đảo lộn nhận thức của cô đối với Hình Võ.
"Anh đối xử với bà nội anh khá tốt." Tình Dã không thể không nói.
Hình Võ mau chóng lắp đặt được một chiếc kệ, để Tình Dã đem một cái kệ khác đưa cho anh nói: "Khi còn nhỏ ba mẹ tôi ít ở nhà, trong nhà ngoài nhà đều do bà nội lo, không có bà ấy cũng sẽ không tôi."
Một câu "Không có bà ấy cũng sẽ không có tôi" làm Tình Dã có chút xúc động, ngay sau đó cô nhớ tới một điều rất khó hiểu mấy ngày nay: "Ba anh đâu?"
Tình Dã phát hiện nhắc tới ba của Hình Võ, trên mặt anh lộ ra một chút vẻ châm chọc: "Chết rồi."
Tình Dã khẽ giật mình: "Chết... Mẹ anh còn nói với tôi chờ ba anh trở về ngăn phòng, sao lại..."
Hình Võ duy trì cái tư thế kia đứng nửa ngày thực sự có chút tốn sức, nóng đến mức vén áo thun lên, giọng nói có chút lạnh: "Một năm về không được hai lần, cùng với người chết có gì khác nhau?"
Tình Dã không nói nữa, cô chưa từng gặp ai có thể nguyền rủa ba ruột của mình như vậy, cho dù ba cô bên ngoài có nhiều tiểu tam tiểu tứ tiểu ngũ, cô cũng hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng không đến mức giống anh cho rằng ba đã chết, cho nên cô không thể hiểu được sự lạnh nhạt của Hình Võ.
Tôc độ làm việc của Hình Võ rất nhanh, một chốc anh liền lắp xong bộ phận bên ngoài của điều hòa, nhảy trở vào, Tình Dã đứng ở bên cửa sổ, trên người anh mồ hôi của thiếu niên hòa với hơi thở nam tính ập vào trước mặt, Tình Dã ánh mắt dừng ở góc áo cuộn lên một nữa của anh, lộ ra đường cong cơ bụng rõ ràng, làn da màu đồng mê người, khiến mặt Tình Dã lập tức đỏ bừng.
Hình Võ vừa lúc ngẩng đầu thả máy khoan, thoáng nhìn ánh mắt co quắp của Tình Dã, đuôi lông mày hơi nhướng: "Nóng đến mặt đều đỏ còn đứng ở đây làm gì?"
Tình Dã ngẩng đầu, rõ ràng nhìn thấy vẻ vui đùa trong mắt anh, vô cùng nghi ngờ anh cố ý nói ra lời này, cố ý làm cho cô càng thêm xấu hổ.
Tình Dã cũng không ngẩng đầu mà đi đến bên cạnh thổi quạt điện, Hình Võ tiếp tục lắp ráp bên trong máy bên, động tác của anh rất nhanh nhẹn, Tình Dã phát hiện Hình Võ tuy rằng tính tình không tốt, nhưng cũng không phải không có ưu điểm, ít nhất anh thực sự là người có khả năng, làm thợ mộc, làm khóa cửa, sửa được máy tính, còn biết lắp điều hòa, những vấn đề vụn vặt và phức tạp của cuộc sống này trong mắt Tình Dã, nếu đặt trên người Hình Võ, hầu như không có gì anh ấy không biết.
Bên người Tình Dã lúc trước cũng có rất nhiều bạn học nam rất lợi hại, bọn họ biết rất nhiều ngôn ngữ, có thể thành thạo thổi kéo đàn hát, thậm chí có người vừa mới tốt nghiệp cấp 2 đã thông thạo cổ kim nội ngoại, xuất khẩu thành thơ.
Nhưng có thể chắc chắn Hình Võ không hề quen biết ai trong số những bạn học nam ưu tú của cô, điều này đột nhiên khiến Tình Dã cảm thấy rất "cool"
Rất nhanh điều hòa đã lắp xong, Hình Võ bật điều khiển từ xa điều chỉnh nhiệt độ, quay đầu nhìn Tình Dã nói: "Được rồi."
Tình Dã đi qua đứng phía dưới điều hòa hưởng thụ, gió mát từ cửa gió điều hòa phả vào người Tình Dã, thoải mái cực kỳ, như thể nháy mắt xua tan đi cái nóng oi bức trong lòng, Tình Dã cầm lòng không được khóe miệng nhếch lên, lộ ra lúm đồng tiền nhỏ, trong mắt Hình Võ hiện lên một tầng ánh sáng nhạt.
Tình Dã chợt nhớ tới cái gì đó quay đầu nói: "Đúng rồi, tiền sửa máy tính tiền sao anh không nhận?"
Hình Võ cười như không cười lục ra một bộ quần áo sạch sẽ, xoay người hướng dưới lầu đi xuống, ném xuống câu: "Giỡn chơi với cô thôi, bo mạch chủ không hư."
Tình Dã chống eo trừng mắt nhìn bóng lưng anh, chơi vui nhỉ? Đồ khốn!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.