Mấy ngón tay xinh xắn của Linh Đan hơi chuyển động, nắm ngang cái cán kéo, để cho lưỡi kéo khép lại, tạo thành một mũi nhọn lấp lóe lạnh lẽo lộ ra bên ngoài.
Cảnh Duy nhìn cô cầm kéo như cầm dao thế kia, trong lòng liền lộp bộp, kết hợp thêm biểu cảm và câu nói kì lạ kia của bạn cùng lớp, cậu lại càng cảm thấy bất ổn, tim đập bang bang trong lồng ngực.
- L... Linh Đan, cậu định làm gì? T... Tôi là người kế thừa của Vương tộc đó...
- Phư phư, thì sao? Đằng nào thì cậu cũng sắp chết mà.
Linh Đan vẫn chậm rãi tiến lại, đứng sát ngay bên giường, từ trên nhìn xuống với ánh mắt vô cùng hả hê.
- Cảnh Duy, cậu có còn nhớ là ban nãy cậu đã nói gì không?
Vương Cảnh Duy căng thẳng nuốt nước bọt. Độc tố trên người khiến cho tâm trí cậu đình trệ hơn bình thường, thế nhưng cậu vẫn còn nhớ được, lúc đó, tình thế gấp gáp, tất cả mọi người khẩn trương lao đến chặn bầy quái đang ào ạt kéo tới. Cậu liếc qua một lượt, trông thấy hầu hết đều có ít nhiều biện pháp ma pháp để di chuyển nhanh nhất có thể. Tuy nhiên vẫn có vài người lẹt đẹt chạy bộ.
Trong đó có Linh Đan.
Bầy quái kia khó nhằn thế nào, nhìn thôi cũng có thể đoán được, mà trông Linh Đan kiểu gì cũng chỉ là nhỏ gà mờ, thế là buột miệng:
"Yếu thì đừng cố thể hiện."
Cậu nghĩ là cô không biết lượng sức, muốn nhân cơ hội muốn lập công
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lo-yeu-tu-than-thi-co-lam-sao/3326412/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.