Linh Đan vẫn không ngừng giãy giụa trong vòng tay chị gái, đôi mắt bốc hỏa như muốn thiêu rụi bóng dáng trắng tinh phía trước:
- Chị đừng cản em! Hôm nay em phải chém chết hắn!
Linh Đơn dở khóc dở cười:
- Không được chém người vô tội.
- Hắn không có vô tội. Chị xem hắn đi. Hắn xem thường em kìa!
- Như vậy cũng không được chém người.
- Em hứa, chém chết hắn rồi sẽ cứu hắn, nhưng em phải chém hắn một cái.
- Thế cũng chỉ cực cho em thôi. Hơn nữa, có khi em đánh không lại người ta thật...
- Chị! Tới chị cũng nói vậy là sao? Chị bị hắn mê hoặc luôn rồi hả?
- Chị không có. Em bình tĩnh đã nào...
- Bình tĩnh thế nào được...
Chị em Linh Đan một người kích động một người cố ngăn cản. Người bình tĩnh nhất ở đây lại là kẻ vừa gây chuyện. Vô Ưu vô tội nhìn trời một lúc, cuối cùng mới tìm cách chen vào tiếp tục đoạn hội thoại đang dang dở:
- Tôi thật sự muốn đưa hết đá này. Nếu hai cô không nhận thì chúng cũng sẽ bị bỏ lại đây thôi.
Ngừng một lúc, suy nghĩ gì đó, anh lại tiếp:
- Nếu được, tôi sẽ thường xuyên đến giao đá cho hai cô.
Lần này thì hai chị em dù đang náo loạn đến mấy cũng phải im bặt rồi. Linh Đơn thì không nén được kinh ngạc mắt tròn mắt dẹt, còn Linh Đan thì đang tự hỏi liệu công an có ập đến sau mấy lời vừa rồi của hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lo-yeu-tu-than-thi-co-lam-sao/2712027/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.