Sau khi hoàn tất các thủ tục giấy tờ, vị bác sĩ tốt bụng nhắc nhở Linh Đan:
- Gần đến giờ cấm rồi, nếu không có ý định ở lại bệnh viện qua đêm thì cháu nhanh về thôi, trễ thêm chút nữa thì nguy hiểm lắm.
Các bệnh viện đều có bảo vật tạo kết giới trấn giữ, vậy nên những bác sĩ và điều dưỡng mới có thể an tâm ở lại trực đêm. Nhưng mà vụ việc tai nạn xảy ra quá đột ngột, Linh Đan không mang theo bất cứ vật dụng cá nhân nào, chưa nói đến điện thoại hết pin không thể báo tin về cho chị Đơn, cô mà không về thì chị sẽ lo lắng. Hơn nữa, cô cũng không mang nhiều tiền trong người, cô cần về nhà lấy thêm. Hiện tại cô chỉ có thể lo chi phí phòng riêng cho cậu ấy mà thôi.
- Cháu yên tâm, sẽ luôn có điều dưỡng túc trực theo dõi tình trạng của bệnh nhân.
Linh Đan nghe thế mới buông bỏ phần nào gánh nặng trong lòng. Có trời mới biết được ban nãy cô nóng lòng đến mức nào. Suýt nữa thì cô đã lao vào phòng cấp cứu mà sử dụng năng lực của mình, mặc dù rất có thể các bác sĩ và y tá sẽ hoảng sợ gọi công an ngay sau đấy.
Cô cúi đầu:
- Vâng, trăm sự nhờ bác sĩ ạ. Sáng mai cháu sẽ đến bệnh viện sớm và bổ sung viện phí.
Ngày hôm đó, lần đầu tiên Linh Đơn thấy em gái mình xin một khoản tiền không nhỏ. Cô nắm lấy tay em, đôi mắt lấp lánh:
- Linh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lo-yeu-tu-than-thi-co-lam-sao/2711999/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.