A, cẩn thận!
Kỳ Anh suýt chút nữa thì trượt chân ngay khi nghe tiếng Linh Đan. Cũng may là anh kịp nhanh tay chụp lấy cành cây mới thoát được một phen chổng vó. Ngay lúc ấy Linh Đan cũng đã chạy đến dưới gốc cây, trông thấy cậu bạn còn bình yên, cô phì phì tức giận:
- Cậu thật là... Muốn ăn mận thì nói với tớ một tiếng là được mà. Cậu có biết là tay cậu chưa ổn không? Vậy mà còn mạo hiểm leo trèo. Cậu mà làm sao nữa là khỏi đi thi luôn đó. Còn chưa chịu xuống luôn hả?
Chàng trai còn đang lúng túng chưa biết giải thích thế nào thì cô đã vô tình cấp lý do cho anh rồi. Anh cười khổ lật đật trèo xuống:
- Xin lỗi... Tớ thấy cây sai quả quá, tớ chỉ định... hoạt động gân cốt một chút thôi.
- Đợi tới ngày ra viện đi rồi cậu muốn hoạt động thế nào thì hoạt động. Xem kìa, vớ chân cậu bị cành cây đâm xước nát luôn. Chân cậu có bị thương không?
- Không. Tớ không sao.
- Thôi, tin gì được cậu. Mau lên phòng bệnh kiểm tra đàng hoàng. Mấy chị điều dưỡng mà lại thấy cậu mất tích lần nữa chắc họ hoảng lắm đó.
Nói xong, cô vô tư nắm tay cậu bạn kéo đi. Chàng trai sau thoáng ngẩn người thì cũng ngoan ngoãn bước theo sau, không những không có ý định phản kháng mà còn khẽ cong mấy ngón tay nắm lại tay cô.
Cô không hề biết rằng những vết trầy xước đó là do chặng đường băng rừng đến đây của anh,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lo-yeu-tu-than-thi-co-lam-sao/2711984/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.