"Mất rồi?"
Cả hai chị em đều ngỡ ngàng.
- Anh nói mất...
- Ừm... Đến đúng ngày đúng giờ thì cô ấy phải đi thôi. Tôi không thể giữ cô ấy mãi ở bên mình được.
Lúc này, Linh Đan mới chợt nhớ ra một điều:
Vô Ưu là một Hồn Sư!
- Vậy, cái anh muốn tìm chính là linh hồn của cô ấy sao?
Vô Ưu lắc đầu:
- Tôi muốn tìm... kiếp sau của cô ấy. Tôi muốn chứng minh cho họ thấy rằng, tình yêu có thể soi đường dẫn lối cho chúng tôi gặp lại nhau. Tình yêu là vĩnh cửu, là bất diệt, cho dù là âm dương... cũng không thể chia cắt.
Giọng nói của anh chầm chậm nhẹ nhàng, nhưng trong từng câu chữ đều chứa đựng cảm xúc tin tưởng mãnh liệt.
Rốt cuộc thì anh ta phải yêu nhiều đến mức nào mới có thể nói ra những lời bất chấp thiên đạo như thế chứ?
Đây là lần đầu tiên Linh Đan nghe thấy Vô Ưu nói dài như thế, lại không phải là mấy câu vô tri khiến người ta tức điên. Trước mặt chị em cô, anh ta không có lí do gì để nói dối. Hơn nữa, người này... cô không cảm thấy anh ta là người xảo ngôn, ngược lại còn rất thật thà, đôi lúc thật thà đến mức khiến người ta muốn đánh. Tuy nhiên, lần này...
Anh ta khiến cô cảm động rồi.
Sự tức giận ban nãy trong lúc bất tri bất giác như thế mà vơi đi gần sạch.
"Thì ra... hắn trở nên liều mạng như thế chỉ vì di nguyện của vợ mình."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lo-yeu-tu-than-thi-co-lam-sao/2711954/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.