Cũng như mọi ngày, một cô gái mái tóc ngang vai nhuộm màu hạt dẻ đang chạy vội từ nhà ra trạm xe buýt cô là Trần An Lạc. Hôm nay cô ăn mặc khá đẹp nhìn vô cùng dễ thương.
Cô chạy thộc mạng cuối cùng cũng kịp chuyến xe,nhanh chóng lên xe và kiếm chỗ ngồi.
Tại cổng trường Đại học Bách khoa, Lý Hiển - bạn thân của cô đang đi đi lại lại,đang sốt ruột và lo lắng.Thường ngày cô đi rất sớm, nhưng hôm nay đã sắp muộn giờ ăn sáng rồi vẫn chưa thấy cô đâu.
Bỗng Lý Hiển nghe thấy tiếng bước chân vội vàng từ đằng xa,cô quay lại thì bắt gặp Trần An Lạc trán đầy mồ hôi,hơi thở gấp gáp..Cô mới cất giọng trách mắng
"Cậu sao thế hả? Có biết tớ lo cho cậu lắm không?" Lý Hiển vừa nói vừa bĩu môi,tay lần mò trong cặp lấy một chiếc khăn giấy cho An Lạc lau mồ hôi
"Tớ xin lỗi, hôm nay tớ dậy muộn.Thôi không giận nữa nhá Hiển Hiển... mình đi ăn sáng thôi" An Lạc vừa nói vừa nũng nịu, cô nhìn đồng hồ và nói với cô bạn.
... Hai cô nàng bước vào trong Canteen, vẫn như thường ngày hai người lấy mỗi người một ổ bánh mì pate và một hộp sữa Milo....
An Lạc ăn nhanh chóng rồi rít một hơi hộp sữa đã hết. Quay lại nói với Hiển Hiển
" Tớ định đi làm thêm ở ngoài, sắp tới kỳ thi tốt nghiệp rồi, cậu có đi với mình không?"Cô vừa nói vừa nhìn chăm chú cô bạn thân này.
"Có lẽ cậu phải cô đơn rồi".Như chợt nhớ ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lo-yeu-em-roi/2455209/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.