Cũng được mấy ngày từ hôm phỏng vấn tới giờ,cô vẫn chưa tìm được việc.Còn nữa sắp tới còn phải kết hôn với cái người kia nữa.
"Ôi.. cái cuộc đời này hành tôi quá mà huhu" Cô tự độc thoại một mình.
Đột nhiên "Reng reng" tiếng chuông điện thoại reo là Lý Hiển, đã khá lâu ngày hai người không gặp nhau rồi.
"Alo"
"Lạc, Cậu mấy ngày nay im thế?Xin việc thế nào rồi?"
"Cậu hỏi tới tấp như thế tớ không biết trả lời" Cô mệt mỏi nói
"Cậu rảnh không chúng ta ra ngoài gặp nhau" Lý Hiển đề nghị.
"Ok.Ra ngoài công viên nhé!"
Cô cố lết người đứng lên thay đồ,cô mặc vẫn là áo crop top màu trắng kết hợp quần kaki ống rộng,mang giày sneaker màu đen trắng.Trên vai khoác thêm túi xách màu đen.Tất cả kết hợp lại vô cùng đẹp mắt và cá tính.
...Lý Hiển cũng không kém,cô diện một chiếc váy họa tiết hoa cỏ, đeo giày cao gót, tóc xõa ngang vai vô cùng xinh xắn....
...Hai nàng dắt tay nhau vào quán cà phê gần đó, bất chợt Trần An Lạc đụng trúng một thứ gì đó rất cứng và vạm vỡ,cô xoa xoa trán ngước mắt lên nhìn.Đứng hình năm giây, không ai nói gì nhưng nhiệt độ xung quanh thì giảm rõ rệt đến nỗi dựng tóc gáy....
Cô lấy lại bình tĩnh, lại nhớ đến vụ phỏng vấn.
"Mắt anh để trang trí sao?" Cô tức giận nhìn anh.
"Cho cô nói lại".Anh nhìn cô lạnh lùng thấu xương, có thể bóp nghẹt thở đối phương qua ánh mắt.
" Tôi không rảnh".Cô cũng tự biết mà rút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lo-yeu-em-roi/2455205/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.