Anh vào làm việc trong thư phòng, cuối cùng cũng đã làm xong việc anh mở cửa đi ra.Không thấy cô đâu,anh quay ra hỏi giúp việc thì mới biết,cô đi ra ngoài mua ít đồ dùng cá nhân.
Cô đi mua cũng được kha khá nhiều rồi, thời gian còn khá dài nên cô đi dạo một chút ở phố đi bộ, cô khó khăn lê bước đi về phía bờ hồ bên kia, vì chân bị trẹo nên cô không thể đi nhanh được.Cô đi đến ngồi xuống bậc thang gần bờ tựa đầu vào lan can như đang suy nghĩ về điều gì đó...
Đúng thế,cô đang nhớ về quá khứ nơi đây là nơi có nhiều kỷ niệm với cô cũng là nơi chứa đựng đau thương.
Ngày xưa, lúc cô mới 6 tuổi ba mẹ cô hay đưa cô ra đây chơi họ chơi rất vui, mẹ cô rất đẹp và ba cô cũng vậy.
Một nhà ba người hạnh phúc dạo quanh bờ hồ ngắm nhìn cảnh về đêm.
"Ba ơi.. nhìn kìa..woa~ đẹp quá".Cô bé An Lạc chỉ tay về phía tòa nhà cao nhất trong thành phố không ngừng khen ngợi.
"Đúng thế, rất đẹp.. nhưng con gái ba là đẹp nhất..haha".Ba cô cười sảng khoái nhìn rất cuốn hút và thân thiện.
"Hai ba con đang nói gì mà vui thế? Kể mẹ nghe được không con gái?". Bà cười nói đầy cưng chiều với cô bé còn không quên véo má một cái.
"Ách... xuỵt.. bí mật của con và ba.Xin lỗi mẹ nhé! ". Vừa dứt câu chỉ nghe tiếng'chụt chụt'.
Sau một hồi ngồi bờ hồ hồi tưởng lại quá khứ,cô lại đi ra khu vui chơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lo-yeu-em-roi/2455199/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.