Sau khi về nhà an toàn, Phương Uyên nhanh chóng sơ cứu cho Quỳnh với tốc độ nhanh nhất có thể. Cố gắng đỡ nhỏ dậy cho uống mấy viên thuốc giảm đau, Quỳnh thiêm thiếp ngủ đi
- Chậc! Sao lại xảy ra chuyện này không biết. Đúng là họ không muốn buông tha cho Quỳnh
Thiên ngồi trên ghế salong tay chống cằm thở dài
- Tất cả là tại tớ, nếu tớ không dẫn Quỳnh ra chợ thì đâu có việc gì xảy ra
Phương Uyên đôi mắt long lanh ngấn lệ, đầu cúi gằm xuống đất như hối lỗi
- Chuyện này cũng chẳng thể trách cậu được, có trách thì trách lũ người kia quá nhẫn tâm
Đang ngồi nói chuyện bỗng Thiên Tỉ và Phương Uyên giật mình nghe thấy tiếng hét thất thanh trong phòng ngủ
- Là........phòng của Quỳnh_ Phương Uyên lo lắng ngó nhìn vào
- Mau vào đó xem cô ấy thế nào
Vừa dứt lời, hai người liền chạy vào vội vàng mở cửa, không kịp nghĩ, Thiên chạy tới giường ôm lấy Quỳnh ép cô ngồi dậy
- Quỳnh, cô sao vậy! Mau tỉnh lại..........Quỳnh
Thiên vỗ lưng mong cho nhỏ tỉnh lại
Bị đánh thức, Quỳnh không suy nghĩ liền ôm chần lấy Thiên khóc nức nở, khuôn mặt thoáng nỗi sợ hãi
- Phương Uyên, lấy cho tớ ít thuốc hạ sốt, cô ấy nóng quá
- Chết dở! Nhà tớ mới hết thuốc hạ sốt. Để tớ chạy đi mua
Nói rồi Phương Uyên liền một mạch chạy đi mua thuốc để lại Thiên và Quỳnh trong phòng. Tiếng khóc ngày một to, tinh thần nhỏ có lẽ đang hoảng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lo-yeu-em-roi-biet-phai-lam-sao-t-f-b-o-y-s/2152240/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.