Bước trên con ngõ nhỏ nơi dẫn vào nhà của Quỳnh, chúng nó mặt đứa nào đứa nấy đều hớn hở. Chơi vui quá mà! Đang đi, bỗng bước chân của chúng nó hơi chậm lại, dường như đã phát hiện ra một điều gì đó, đôi môi ngưng cười, quay đầu nhìn nhau. Vài tiếng loạt xoạt ở phía sau khiến tất cả như ngưng thở nghe ngóng
Có người theo dõi chúng nó!
Quỳnh hít một hơi thật dài lấy lại tinh thần sau vài giây sợ hãi
- Anh phát hiện ra, đúng không?
Nhỏ tin rằng anh cũng đã đoán ra có người đang theo dõi chúng nó
- Tôi có nghe_ Thiên Tỉ giữ vững thái độ, đáp
- Mày thì sao?_ Quỳnh quay sang hỏi nó
Và tất nhiên những lời nói này được phát ra hết sức nhẹ nhàng, chỉ người đứng gần mới có thể nghe
- Khi bước ra khỏi Vincom, tao cũng đã có cảm giác bị người ta theo dõi, không ngờ là thật
Tuy chúng nó biết nhưng vẫn bước đi xem như không có chuyện gì xảy ra. Nếu bây giờ cả nhóm lập tức bỏ chạy, e rằng mọi chuyện còn tồi tệ hơn.
Người của Hoàng Lân hành động rồi! Không những vậy mà còn rất nhanh
- Anh có ý này! Chúng ta chia nhau ra đánh lạc hướng bọn chúng_ Tuấn Khải chợt nảy ra ý tưởng theo sự sinh tồn của bản năng
- Làm sao có thể chứ, Quỳnh mới chính là mục tiêu của chúng. Nếu chia nhau ra lúc này há chẳng phải dễ cho chúng hành động hơn hay sao?
Nó căng thẳng phản bác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lo-yeu-em-roi-biet-phai-lam-sao-t-f-b-o-y-s/2152223/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.