- Quỳnh a! Chị nhớ em lắm đó_ Phương Uyên chạy tới ôm lấy Quỳnh. Ờ hờ, mới cách có mấy ngày, đâu đến nỗi nhớ nhung kinh khủng vại? -.-
- Hì, em cũng nhớ chị nữa!_ Quỳnh cười trừ vòng tay ôm lấy Phương Uyên
- A! Đúng rồi Thiên Tỉ. Vừa nãy ở ngoài kia lúc cãi nhau với ả Tố Nhi. Cậu có nói cái gì ấy nhỉ?_ như nghĩ ra được trò trêu tức cậu bạn, Phương Uyên liền đập tay
- Nói gì?_ Thiên Tỉ mặt lạnh tanh không nhìn Phương Uyên mà trả lời
- Ây da, mới đó đã quên rồi sao? Vương Nguyên, cậu nói xem, vừa rồi Thiên Tỉ nhà ta nói câu gì vậy?_ Phương Uyên quay sang Vương Nguyên nháy nháy mắt
Biết ý của Phương Uyên, Vương Nguyên cười cười
- Đương nhiên là nhớ, vừa rồi Thiên Tổng nhà ta có nói câu yêu Quỳnh gì gì đó thì phải_ Nguyên giả vờ vò mái tóc đen nhánh
" Bùng"
Sự xấu hổ tận đáy lòng!
Quỳnh đứng đó mặt đỏ tựa trái cà chua. Thiên Tỉ thì khỏi nói cũng biết thẹn đến thế nào. Nhớ lại cái câu hồi nãy " Ừ, tôi yêu Quỳnh đấy thì đã làm sao?" thẹn muốn đập đầu xuống đất luôn. Sự im lặng của anh khiến Phương Uyên, Vương Nguyên và Tuấn Khải bò lăn ra mà cười
Đúng thật là vừa rồi anh có hơi nóng. Nhất thời nói hết những điều trong lòng. Liếc mắt sang bên phía Quỳnh, nhỏ cũng đang cúi đầu không nói
Quỳnh đứng ngây đơ, vừa rồi anh nói câu đó mới đầu Quỳnh cùng có chút sửng sốt.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lo-yeu-em-roi-biet-phai-lam-sao-t-f-b-o-y-s/2152216/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.