Sau khi nói chuyện với Phương khoảng 2,3 phút. Điện thoại của Quỳnh lại đổ chuông khiến nhỏ dừng động tác cầm dao trên tay để bắt máy
Số lạ!
Nhíu mày nghi ngờ, một khoảng sau Quỳnh mới bắt đầu ấn nút nghe
- Alo?
- Xin lỗi, cho hỏi đây có phải số của Quỳnh không?_ một giọng nói nhẹ nhàng cất lên
- Đúng rồi! Cô là........................?
- A! Chị đây! Tố Nhi đây!
Sao? Tố Nhi? Sao cô ta lại biết được số của nhỏ? Với cả sao tự dưng giọng cô ta ngọt vậy? Mới hồi nào còn ghen ghét xưng hô mày-tao không khách khí, vậy mà bây giờ lại là "chị"
- Em.....em biết rồi. Chị gọi cho em có gì không?_Quỳnh căn bản là không thích ứng kịp với thái độ này của Tố Nhi nên có chút sợ hãi
- À, bây giờ em rảnh không? Có thể ra ngoài ngồi uống với chị cốc cà phê không?_ giọng nói mềm mại ở bên kia vẫn ngọt ngào mang theo khẩn cầu
- Dạ? Làm gì ạ?_ Quỳnh cảnh giác hỏi lại
- Chẳng là mấy ngày nay suy nghĩ, chị cảm thấy hành động của chị đối với em vào thời gian trước có chút không phải, muốn gặp mặt để xin lỗi_ lời nói của Tố Nhi tràn đầy ăn năn, mềm dẻo. Với cái tính thương người vốn có, lại không chút đề phòng. Chỉ 15 phút sau, Quỳnh đã có mặt trước quán cà phê gần nhà
- Đến rồi sao? Em cũng nhanh thật!_ Tố Nhi đứng trước quán cà phê che miệng cười
- Sao chị không vào bên trong? Lại đứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lo-yeu-em-roi-biet-phai-lam-sao-t-f-b-o-y-s/2152211/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.