Sau 2 giờ cưỡi ngựa,
Linh Lung cưỡi ngựa đi đến chỗ Lam Anh và Hạo Hiên nói:
“Lam Anh! Chúng ta đi thay đồ rồi sang vườn hoa bên kia ngồi ngắm cảnh đi. Tớ vừa thấy có người chuẩn bị bánh ngọt với nước uống để bên kia!”
Lam Anh ngượng ngạo nhìn Hạo Hiên nói:
“Chú! Chúng ta học đến đây thôi được không ạ?”
Hạo Hiên lịch lãm nhìn Lam Anh nói:
“Được thôi! Em có thể đi thay đồ rồi sang bên kia ngồi nghỉ”
Hạo Hiên xuống trước rồi đưa tay lên đỡ Lam Anh xuống, cô ngượng đỏ mặt chạy đi cùng Linh Lung. Hạo Hiên nhìn theo bóng lưng của cô mà cười thầm.
Trong phòng thay đồ, Linh Lung tò mò hỏi:
“Lam Anh! Tớ hỏi cậu câu này nhé! Cậu thấy cậu út tớ thế nào?”
Lam Anh nhận xét qua cách nghĩ của bản thân:
“Tớ thấy chú ấy là một người khá tinh tế, giỏi giang, là một người đáng để học hỏi.”
Nói rồi cả hai thay đồ rồi ra ngoài.
Vườn hoa đủ các loài, Lam Anh và Linh Lung đi lòng vòng quanh đó ngắm cảnh và chụp ảnh cho nhau.
Gần chiều tối, Hạo Hiên đi đến vườn hoa chọn một nơi thoáng mát dựng lều. Ở đây đã được quản gia chuẩn bị đủ đồ dùng như lều và đồ nướng cho buổi tối.
Lúc đó, David người bạn của Hạo Hiên về, David đi đến chỗ Hạo Hiên khoác vai anh nói:
“Xin lỗi đã để mọi người chờ! Tôi là David chủ của dinh thự ở đây. Mà lâu rồi mới thấy Đinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lo-yeu-anh-mat-roi/3417594/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.