Vài giờ sau, mẹ Lam Anh đến trước cửa phòng cô, quát vọng vào:
”Lam Anh đến giờ ăn trưa rồi, mày có định nấu bữa trưa cho cả nhà không hả, mày làm cái gì trong đấy vậy. Lam Anh mày chết trong đấy à, nhanh ra làm bữa trưa cho cả nhà.”
Lam Anh ở trong phòng giật mình nghe thấy tiếng quát tháo của mẹ dù đã đeo tai nghe:
“Con xin lỗi, con quên mất tại con đang ôn thi giờ con đi nấu ngay đây.” Lam Anh vội vàng vừa giải thích vừa chạy xuống bếp nấu ăn.
“Mày con gái thì học làm gì nhiều, anh mày mới cần phải học, cái nhà này chăm chỉ chăm cho mày hết cấp 3 thôi, như vậy đã quá nhân từ rồi.” Mẹ Lam Anh nhăn mặt nói to.
Lam Anh không để ý đến những lời nói của mẹ vì cô đang tất bật trong bếp nấu nướng.
Lam Anh chuẩn bị bữa trưa xong thì mời mọi người ăn cơm.
“Sao lại có vài món thế này! Trứng này mặn quá, mày nấu cho người ăn hay cho heo ăn hả.” Mẹ Lam Anh mới gắp miếng trứng ăn thì nhìn mặt cô mà quát.
“Con xin lỗi! Lần sau con sẽ rút kinh nghiệm.” Lam Anh mặt buồn rầu nói.
“Thôi, mày đi đâu thì đi cho khuất mắt tao đi nhìn thấy mày là tao đã không muốn ăn rồi.” Mẹ Lam Anh vừa ăn vừa cầm đũa vẫy đuổi cô đi.
Sau đó Lam Anh vào phòng tiếp tục ôn bài, nửa tiếng sau khi cả nhà ăn xong thì cô mới dám ra khỏi phòng, nhìn thấy trên bàn chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lo-yeu-anh-mat-roi/3417586/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.