Người trung niên có chút ngạc nhiên, ổng ta nhìn cô gái đứng trước đó không xa, một thứ gì đó xẹt qua mạch cảm xúc, chớp mắt ông ta cười nhạt nhẹ giọng ôn tồn
- Melanie, con tỉnh rồi sao?
Cô gái kia ho vài tiếng, khuôn mặt hơi tái, mắt tựa pha lê nhẹ chớp nặng trĩu nhưng khoé môi cô ta giờ hơi cong lên một đường mĩ miều
- Ba à, ba vẫn…còn biết đến cái tên này sao?
Giọng nói này, khuôn mặt, mái tóc và ánh mắt kia chính xác là Giao Uyên, đôi mắt xinh đẹp của cô ánh lên sự khinh bỉ cùng cực
- Con hỏi vớ vẩn gì vậy, sao ta lại không biết tên con gái ta chứ? Con đang bị bệnh nghỉ ngơi thêm một chút đi.
Người đàn ông trung niên đột nhiên hơi đơ, ông ta ngơ ra một lúc rồi cười mỉm bình tĩnh nói.
- Ba à, ba vẫn đang lầm tưởng rằng lần thứ hai xảy ra chuyện này, kí ức của tôi sẽ hoàn toàn biến mất ư?
- Sao con dám gọi tên ta…?
Người đàn ông nheo mắt nhìn, ông ta không biểu hiện gì nhiều, sự ấm áp bắt đầu mờ nhạt hiện lên trên ánh mắt ông ta dần dần là lạnh nhạt, dẫu biết người trước mặt đã nghi ngờ nhưng thái độ của ông ta vẫn rất bình tĩnh
- Ba thông minh như vậy sao có thể không biết câu nói của tôi có hàm ý?
Nói đến đây lòng mắt của cô có sự thay đổi, sự lạnh lẽo bắt đầu tràn lan khắp căn phòng chứa đầy ánh sáng.
Người đàn ông nâng mi mắt bình lặng lấp đầy bằng khí thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lo-yeu-anh-ho-la-lao-dai-hac-bang/1132935/chuong-140.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.