“Anh ta, khoá cửa sao? Hắn ta sớm đã có ý định này. Thật kinh tởm!”
Trung Quân hắn ta tưởng cô không biết nhưng chuyện hắn đụng đến bao nhiêu cô gái vô tội khiến họ tổn thương tâm lí thậm chí có nhiều vụ tự tử, hầu hết nguyên nhân lại chẳng phải do hắn hay sao, chuyện này cũng lộ ra rất rõ ràng?
Cô cực kì ghê tởm con người của người đàn ông kia, cô không biết hắn thích hay không thích cô nhưng loại người như vậy đến gần cô cũng không muốn chứ đừng nói ở bên cạnh lâu dài.
Giao Uyên nhảy xuống khỏi bờ tường, mặt phẳng lặng như tờ, giơ tay kề miệng cô chà mạnh vào môi đến nỗi khiến nó như sắp tróc với khỏi gương mặt mình.
Định đi vào trong cô đột nhiên nhớ ra rằng mình đang ở bên ngoài ban công. Chầm chậm xoay người chạy đến rướn người ra phía trước bờ tường, cô muốn nhân cơ hội quan sát kĩ nơi này
Tại sao lại một căn dinh thự? Phía trước sân lớn là những hàng rào cây đặt sắp xếp không khác gì một mê cung. Phía xa nơi này, căn dinh thự này tất thảy xung quanh đều bao bọc toàn nước.
“Trung Quốc nơi có địa hình bố trí như vậy không phải Quảng Châu…đây là, Thượng Hải sao?”
Hơi ngạc nhiên vì cảnh trước mắt, Giao Uyên nheo mắt nhìn một lượt những lối đi tách dần trong mê cung cây, cô nhất định phải thông nhập con đường chính xác từ trong ra ngoài, nó rất cần thiết cho một kế hoạch hoàn hảo.
Giao Uyên đưa tay day day nơi thái dương, cô vô thưc nhớ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lo-yeu-anh-ho-la-lao-dai-hac-bang/1132927/chuong-132.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.