Chương trước
Chương sau
- Hạ súng/!/!/!
Agron tâm bị chấn động, ông tức tốc quát lớn khiến bọn thuộc hạ hoảng sợ trong lòng, bọn chúng chần chừ tay vẫn cầm súng mãi chưa hạ
- Nhanh/!
- Ba tôi nói các người không nghe?
Maria trong lòng hoảng hốt đến tột độ, kiềm chế biểu hiện cô lớn tiếng nói.
Bọn thuộc hạ của bọn họ thật ngu ngốc lại dám chĩa súng vào người đàn ông kia.
Gia tộc Mark này đối với người đàn ông kia giống như là một hạt cát trong sa mạc rộng lớn.
Trong ngày hôm nay lại tạo nhiều sai lầm như vậy, gia tộc của ông ta sẽ bị tàn phế mất!
Ba người con của ông ta cũng không kém ba mình là bao.
Đám thuộc hạ cảm thấy sự lạnh buốt đến tận cùng xương tuỷ. Bọn chúng nhanh chóng cất súng, chân cứng đờ lập tức lui xuống. Ánh mắt vội vàng lướt qua người đàn ông đối diện gia chủ của bọn họ, mồ hôi lạnh rơi ròng xuống trên bề mặt tím tái vì sợ.
- Cao lão đại. Thứ lỗi cho tôi…nhưng, ngài có vấn đề gì không vừa lòng sao?
Tất cả đã đứng dậy yên vị phía sau Cao Lãnh Khang, Cao Lãnh Khang vẫn ngồi im lặng, một tay đặt lên bàn chầm chậm mà gõ lên từng tiếng nguy hiểm.
Giao Uyên định đứng nhưng bị người đàn ông nắm chặt tay, cô đành ngồi im, lòng có chút căng thẳng nhưng bề mặt vẫn một mực không biểu hiện biểu cảm gì.
- Agron, thức ăn của ông…có độc!
Leyla đứng phía sau, gương mặt sắc lạnh như xác chết khiến đối phương bị bao chùm trong nỗi sợ.
- Có độc? Không thể nào, thức ăn này đã kiểm tra rất kĩ, tôi thật sự không dám!
- Không phải tội của ông.
- V…vâng?
Agron nắm chặt cây gậy, thở mạnh ông cũng không dám.
Maria nhìn người đàn ông kia, nuốt một ngụm khí lạnh giờ cô mới chứng kiến tận mắt người lãnh đạo bang Javerro- Wadake thực quá kinh khủng. Tiếng nói của anh ta bây giờ trầm lạnh nghe đã thấy rùng mình.
- Ông Mark, ý của lão đại chúng tôi là, có kẻ trà trộn vào lãnh địa của ông.
- Cái gì?
- Nhưng mà, hôm nay người của ông phạm sai lầm, ông biết là gì, đúng không ông Mark?
Nhật Nam ý tứ sắc bén, phóng đôi mắt diều hâu sâu thẳm đến đám thuộc hạ của Agron khiến đám người đó cụp mắt sợ hãi.
- Cao lão đại, tôi sẽ dạy dỗ lại đám thuộc hạ này, mong ngài rộng lượng bỏ qua.
Biết rằng xin xỏ người đàn ông kia tha thứ là một điều phi lí, nhưng ông ta vẫn cố gắng cất giọng mà nói, bàn tay già dặn sớm đã run lên.
Giao Uyên nhìn tình hình căng thẳng trước mắt, đôi mắt trong veo nhìn từng người một có mặt ở đây quan sát từng biểu hiện. Cô giờ mới thấy được người đàn ông mà cô ở cạnh có hành động ngang ngược như vậy.
Đúng là đáng sợ! Nhưng là với người khác, cô căn bản chẳng cảm thấy vậy, cau mày cô lay nhẹ tay người đàn ông kia.
Cao Lãnh Khang vì hành động kia mà đưa mắt nhìn cô gái bên cạnh, bàn tay nhỏ của cô vẫn nằm trong lòng bàn tay anh.
- Bỏ.
Cao Lãnh Khang buông một câu lạnh nhạt nói khiến những người ở đây cuất hiện sự khó hiểu.
Nhật Nam ngay lập tức cất lời, ánh mắt dường như không thể tin được điều Cao Lãnh Khang vừa nói
- Lão đại? Chẳng phải…
- Mục đích chúng ta đến đây không phải vì điều này.
Giao Uyên cứ tưởng ai kia đang nói mình, thoáng tim giật mạnh nhưng lại trở về ban đầu sau khi Cao Lãnh Khang vừa dứt lời thứ hai.
- Phu nhân của tôi, cô ấy mệt.
Giao Uyên tỏ vẻ bình thản, rõ ràng đứng cnahj người đàn ông kia khó chất của cô không hề kém cạnh, một loại uy lực toả ra từ người của cô khiến Agron cảm nhận được.
- Ông Mark, lão đại chúng tôi muốn nghỉ ngơi.
Nhật Nam thu lại dáng vẻ, gương mặt vô cảm nhìn người đàn ông bên kia nói.
- Vậy…mời Cao lão đại và Cao phu nhân đi hướng này.
- Chuyện này tôi sẽ điều tra từ phía nhà bếp.
Agron điều chỉnh lại tâm trạng, vội tạo nụ cười, ông cất tiếng từ từ nói.
Cao Lãnh Khang không nói gì thêm, anh lại hơi gật rồi kéo cô gái của mình, sải chân dài bước đi.
Ở đây trời đã tối hẳn, Giao Uyên ngồi trên chiếc ghế nhung sang trọng, cô đưa mặt hướng ra ngoài tấm kính nhìn ánh trăng sáng giữa mảnh trời đen vắng sao.
Đôi mắt tim tím nhìn ánh trăng mơ hồ, đôi chân thon dài đặt xuống nền nhà, bàn chân lộ ra cũng thấy sự trắng ngọc hoàn mĩ, cô chính là băng cơ ngọc cốt.
- Cao Lãnh Khang.
Môi cô hé mở nhẹ cất giọng gọi tên người đàn ông.
- Ừm.
- Tại sao tôi lại chung phòng với anh hả?
Xoay ghế nhìn vào người đang nhàn nhã ngồi trên chiếc giường gương mặt lạnh nhạt nói.
Cao Lãnh Khang không nói gì, thần sắc như cũ không thay đổi. Nghe tiếng gõ cửa, anh thả chân xuống giường đi đến cửa.
Maria gõ cửa, thấy người đàn ông kia tự động mở làm cô hơi giật mình.
- Ngài Jordan, thức ăn…cái này là tôi tự làm, sẽ không có vấn đề gì, tôi đảm bảo.
Cao Lãnh Khang miệng như dính keo, anh không nói không rằng cầm lấy xe được xếp thức ăn kéo gần về phía mình.
- Ai vậy?
Đột nhiên Giao Uyên tiến đến, cô ngó sang thấy cô gái xinh đẹp vừa nãy đứng trước phòng.
Mắ liếc xuống thấy chiếc xe bé kia cô liền hiểu ý, miệng mỉm nhẹ,cô lịch sự nói.
- Phiền cô rồi, tiểu thư Mark.
- Không có gì đâu ạ, phu nhân đừng khách sáo. À đúng rồi, sáng ngày mai chúng tôi sẽ mở cuộc đấu súng, phu nhân có muốn tham gia không?
- Đến xem sao?
Đôi mắt xinh đẹp hiện lên tia hứng thú, Giao Uyên vẫn giữ giọng điềm tĩnh nói. Maria cũng nhẹ nhàng, cô từ tốn đáp
- Vâng, nếu được, tôi thật vinh hạnh muốn cùng phu nhân đây đấu vui đấy.
- À…
Giao Uyên à một tiếng, chưa trả lời vội cô mặt nhìn người đàn ông vẫn đứng nghiêm mặt bên cạnh từ nãy giờ.
- Muốn đi?
Hạ mắt nhìn cô gái bên cạnh, đôi mắt tựa pha lê ấy nhìn anh không chớp, trong lòng mắt còn hiện lên tia sáng khiến anh không muốn rời tầm nhìn.
- Được.
Cao Lãnh Khang vừa dứt lời, Giao Uyên mím môi, lòng vui mừng, mặt giữ nguyên cô lại quay sang nói
- Ngày mai chúng tôi sẽ có mặt.
- Vâng, vậy tôi xin phép, không làm phiền hai vị nghỉ ngơi, tí nữa sẽ có người đến dọn.
- Được, tạm biệt.
Đóng cửa phòng, Giao Uyên không biết từ lúc nào Cao Lãnh Khang kia đã dọn sẵn thức ăn trên bàn.
Tiến lại gần chỗ người đàn ông kia, từ từ ngồi xuống bên cạnh anh ta. Có lẽ là do thói quen nên mới như vậy.
- Ăn đi, lúc trên máy bay em chưa ăn gì.
Nhìn món ăn vẫn còn khói nóng đã được ai kia cắt sẵn, câu nói của ai kia lại khiến trái tim bé bỏng của cô được dội ấm.
Cô đúng chỉ ăn mỗi chút thức ăn sáng, mà chuyến bay và thời gian đến đây kéo dài hơn nửa ngày trời.
Không nói tiếng nào, cô trực tiếp cầm chiếc nĩa trên bàn găm xuống miếng thịt trên đĩa đưa tới gần miệng, dường như thức ăn này hoàn toàn sạch sẽ.
Cao Lãnh Khang nhấc ly rượu chậm rãi tấm táp, màu rượu xanh thẫm từ từ tiến vào trượt xuống cổ họng khô khan của anh.
- Anh cũng không ăn gì, bụng đói uống rượu sẽ không tốt.
Ly rượu đột nhiên bị kéo xuống, theo sau là tiếng nói trong trẻo của Giao Uyên. Chỉ với giọng nói mềm mại như bông mây đã khiến nơi lồng ngực của Cao Lãnh Khang chuyển đổi, ấm áp chưa từng.
- Đây
Giao Uyên xiên lại một miếng thịt giơ đến trước mặt Cao Lãnh Khang, cô vẫn chưa nhận thức được việc này quá đỗi ngọt ngào.
Nhếch môi anh ngồi dậy cắn lấy miếng thịt. Cô cũng chẳng mảy may để ý lại quay ra ăn tiếp.
Cứ thế buổi ăn tối của cả hai diễn ra một cách êm đềm. Những người hầu trong đây căn giờ gần như chính xác, bọn họ nhanh chóng dọn dẹp sạch sẽ những thứ trên bàn rồi đi ra ngoài.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.