- Hạ súng/!/!/!
Agron tâm bị chấn động, ông tức tốc quát lớn khiến bọn thuộc hạ hoảng sợ trong lòng, bọn chúng chần chừ tay vẫn cầm súng mãi chưa hạ
- Nhanh/!
- Ba tôi nói các người không nghe?
Maria trong lòng hoảng hốt đến tột độ, kiềm chế biểu hiện cô lớn tiếng nói.
Bọn thuộc hạ của bọn họ thật ngu ngốc lại dám chĩa súng vào người đàn ông kia.
Gia tộc Mark này đối với người đàn ông kia giống như là một hạt cát trong sa mạc rộng lớn.
Trong ngày hôm nay lại tạo nhiều sai lầm như vậy, gia tộc của ông ta sẽ bị tàn phế mất!
Ba người con của ông ta cũng không kém ba mình là bao.
Đám thuộc hạ cảm thấy sự lạnh buốt đến tận cùng xương tuỷ. Bọn chúng nhanh chóng cất súng, chân cứng đờ lập tức lui xuống. Ánh mắt vội vàng lướt qua người đàn ông đối diện gia chủ của bọn họ, mồ hôi lạnh rơi ròng xuống trên bề mặt tím tái vì sợ.
- Cao lão đại. Thứ lỗi cho tôi…nhưng, ngài có vấn đề gì không vừa lòng sao?
Tất cả đã đứng dậy yên vị phía sau Cao Lãnh Khang, Cao Lãnh Khang vẫn ngồi im lặng, một tay đặt lên bàn chầm chậm mà gõ lên từng tiếng nguy hiểm.
Giao Uyên định đứng nhưng bị người đàn ông nắm chặt tay, cô đành ngồi im, lòng có chút căng thẳng nhưng bề mặt vẫn một mực không biểu hiện biểu cảm gì.
- Agron, thức ăn của ông…có độc!
Leyla đứng phía sau, gương mặt sắc lạnh như xác chết khiến đối phương bị bao chùm trong nỗi sợ.
- Có độc? Không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lo-yeu-anh-ho-la-lao-dai-hac-bang/1132905/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.