Cô cảm thấy hơi căng thẳng, đôi con ngươi mở to nhìn thẳng phía trước dường như không rõ định vị.
Cao Lãnh Khang lãnh đạm ôm cô vào lòng, anh chậm chỉnh lại tư thế để cô dựa vào vai mình thoải mái. Môi lạnh hơi cong, anh cúi đầu nhẹ hôn lên mái tóc bạch kim có hương dịu nhẹ.
Giao Uyên chớp chớp mắt, nuốt một ngụm nước bọt cô nhanh chóng dùng tay đẩy người đàn ông ra.
Nhưng dường như lực đẩy này chẳng hề đả động dù là một chút đến người đàn ông kia.
- Cao Lãnh Khang.
- Ừm.
- Ừm cái đầu anh, bỏ tôi ra.
Giao Uyên cau mày, tay không đẩy được người đàn ông kia chi bất lực tức giận. Cao Lãnh Khang không biểu hiện gì chỉ nhẹ giọng
- Ngồi yên.
- Tôi không phải thú cưng để anh tiêu khiển.
- Ừm.
Cao Lãnh Khang không để câu nói kia vào đầu, anh vẫn nguyên tư thế không động đậy, nhắm mắt mà thư giãn.
“Anh ta là người gì vậy chứ? Tên mặt lạnh này”
Thở hắt một hơi, cô mím môi hơi bực bội nhưng lại đành mặc kệ người đàn ông kia. Cô toàn lực dựa vào anh ta, cầm điện thoại nghịch.
Không lâu sau chiếc xe đen đã dừng lại tại thời điểm được định.
Tắt điện thoại Giao Uyên hơi động đậy một chút, cánh tay kia vẫn giữ chặt eo cô không buông.
“Anh ta đang ngủ thật đấy à?”
Cô hơi cau mày ngẩng đầu nhìn người đàn ông, anh ta vẫn đang mắt nhắm, thần sắc lạnh nhạ, hơi thở cũng đều ổn từng nhịp.
- Cao Lãnh Khang.
- Đi.
Người đàn ông sau đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lo-yeu-anh-ho-la-lao-dai-hac-bang/1132900/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.