Chào hỏi người lớn trong Hứa gia xong được sự cho phép, Giao Uyên liền cất hân lên đi đến phòng của Hứa Nhã Kì.
Đứng trước cửa phòng cô đã gọi hai tiếng nhưng không thấy lời đáp, cô lại gõ cửa nói
- Tiểu Kì, tớ vào đấy nhé.
Mở cưar đi vào trong, cô cũng không thays căn phòng xa lạ gì, tiến thêm vài bước cô thấy chiếc giường lớn kia lại chứa những hai cô gái vẫn còn say giấc.
“Tiểu…Băng? Vậy là mình đoán không sai…”
Không mấy bất ngờ, Giao Uyên tuỳ tiện ngồi xuống ghế trong phòng, vắt chéo chân nhìn vọn họ mà ngẫm.
“Vậy mà lại dấu mình…? Hai người kia thì thôi đi đến cả tiểu Kì…rốt cuộc là chuyện gì?”
Reng reng reng
Tiếng điện thoại reo lên đánh thức giấ ngủ của Hứa Nhã Kì, cô mơ màng với tay lấy chiếc điện thoại mắt díu lại không nhìn đã trượt máy
- Alo…
1 giây, 2 giây không thấy hồi đáp cô lại tiếp tục nói
- Alo…
Nhíu mày, cô mở mắt nhìn vào chiếc điện thoại, màn hình đen thui không hề hiện hình ảnh cuộc gọi, mở máy lên cũng không thấy cô bực dọc bật dậy
- Là máy của tiểu…
Bỗng người cô bị đơ, trước mắt cô là một cô gái với gương mặt sắc xảo, vắt chân dáng ngồi như một vị nữ hoàng cao quý.
Cô gái nhìn cô không có lấy một nụ cười, gương mặt lạnh lùng không chút biểu tình thừa thải.
- Mặt trời mọc đến mông cậu rồi đấy.
Giao Uyên đi đến nằm ngang trên chiếc giường lớn, cô nói khá lớn tiếng nằm trên người hai cô gái.
- Khóc nhiều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lo-yeu-anh-ho-la-lao-dai-hac-bang/1132898/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.