Tiếng gõ cửa làm Giao Uyên chú ý đến, giọng nói trầm ổn quen thuộc cất lên
- Tôi có thể vào chứ?
“Giọng nói này, không giống với giọng của Cao Lãnh Khang…”_Giao Uyên đang đứng ngoài ban công, cô xoay người tùe tùe tiến vào trong phòng rồi lên tiếng.
- Ừm có thể.
Cô giờ đã ổn định trên giường, cô đưa mắt nhìn người đàn ông bước vào.
- Là anh thật đấy à, Dương Tử Đằng?
- Lạ lắm hả?
Dylan khá lạnh nhạt hỏi ngược lại cô, cô chớp mắt bày ra bộ mặt chán ghét nhìn cái người mà cướp đã đi bạn thân của mình.
- Tiểu Kì thế nào? Anh có chăm sóc tốt cho cô ấy không thế?
- Chuyện này Trương tiểu thư nói thừa rồi. Tôi vẫn luôn chăm sóc cho cô ấy rất tốt, còn hơn cả ai kia.
“Tên chết bằm này, ám chỉ ai đây hả?!? Lần đầu gặp thì lạnh lùng không khác gì tảng băng kia mà không ngờ lại có cái tính cà khịa như vậy. Hừ”
Cô nhắm mắt nhíu mày, giọng không mấy tốt
- Thế thì tốt. Nếu không thì đừng có mà trách tôi cướp lại cô ấy.
- Bớt lo cho bạn gái của tôi đi, cô nhìn cô xem, bị thương còn ra oai với ai?
- Ra oai cái đầu anh. Anh mới là người phải bớt đi đấy, cái tên chết bằm này.
- Cô nói, cái gì…?
Anh ta nghe xong thì khuôn mặt trở nên rất đáng sợ nhìn cô như muốn ăn tươi nuốt sống vậy. Giao Uyên thấy anh ta như vậy thì hơi sờ sợ, cô cười trừ định nói nhưng anh ta tự nhiên trở lại bình thường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lo-yeu-anh-ho-la-lao-dai-hac-bang/1132863/chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.