Cộc cộc
Giao Uyên đứng trước một cánh cửa của căn phòng nào đó
“Mình nhớ không nhầm thì đây là phòng của anh ta”
Không nghe thấy tiếng đáp, cô chầm chậm mở cửa lên tiếng
- Anh họ, em vào nhé.
- Ừm.
Được sự đồng ý, cô từ từ tiến vào trong căn phòng.
- Ngồi xuống đi, đứng đó làm gì?
Cao Lãnh Khang nhìn cô nói, cô cũng cười cười rôi đi đến ngồi chiếc ghế cách giường của anh khá xa.
- Vết thương đó, anh đã khỏi chưa?
- Ừm. Có vẻ như em tìm tôi không chie vì chuyện này, đúng không?
- Haha, anh tinh ý thật đấy anh họ. Đúng là như vậy.
Giao Uyên cười gượng nhìn Cao Lãnh Khang, anh vẫn lạnh lùng như vậy di chuyển đôi mắt sắc bén rời khỏi người con gái trong căn phòng.
Hai người họ dường như bây giờ lại có….một khoảng cách nhất định.
- Nói đi.
Cao Lãnh Khang nhàn nhạt lên tiếng, cô cũng bắt đầu nói vào vấn đề chính
- Chuyện là, công ty mà anh giao cho em, em vẫn chưa khiến nó trở nên hoàn chỉnh. Vì vậy em muốn trở về để phát triển nó hơn. Anh cũng biết đấy…
- Khi nào?
- A…hả? À ừm, sáng sớm ngày mai, được không?
Giao Uyên từ đầu đến cuối ngồi im không hề nhúc nhích, thở cũng không dám thở mạnh, cô đột nhiên thấy không khí có vẻ khá căng thẳng, nên nhỏ tiếng hơn.
Sự tự nhiên của cô đối với anh sau những ngày qua cứ thế bị thay đổi hoàn toàn.
- Đi sớm như vậy. Em là vì công ty hay là vì….tôi?
Đột nhiên anh hỏi một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lo-yeu-anh-ho-la-lao-dai-hac-bang/1132857/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.