Chương trước
Chương sau
Hứa Nhã Kì đợi mãi trong phòng ăn mà vẫn chưa thấy mặt mũi cô bạn thân mình đâu, bỏ đũa xuống cô đứng dậy bước ra khỏi phòng. Định đi ra hướng nhà vệ sinh thì bước chân dừng lại. Cô nghiêng đầu vẻ mặc thắc mắc
“Ơ kia là Uyên Uyên mà, cả Lâm Văn Trạch nữa…sao bọn họ lại đứng đằng đó ta?”
Cô nghĩ nghĩ rồi chạy đến chỗ Giao Uyên đang đứng cạnh Lâm Văn Trạch.
- Uyên Uyên, cậu sao lại đứng đây, làm tớ…. Uyên Uyên, cậu cậu sao vậy? Sao lại mặt mũi thành ra thế này? Là ai bắt nạt cậu?!?
Cô nhìn thấy Giao Uyên gương mặt thất thần đôi mắt cứ loạn xạ rồi nhìn về một hướng. Cô nhướng mày, nhanh chóng ánh mắt phẫn nộ đã chuyển hướng đến người con trai đứng đằng sau.
- Lâm Văn Trạch, anh đã làm gì cậu ấy hả, anh nói mau không tôi sẽ giết chết anh, tên khốn này!/!/!/
Hứa Nhã Kì tức giận nắm chặt cổ áo của Lâm Văn Trạch đổ hết lỗi lên đầu anh ta mà hét lên, lớn tiếng chửi. Lâm Văn Trạch giơ hai tay lên như kiểu đầu hàng, miệng nhanh chóng giải thích
- Nhã Kì b…bình tĩnh đi, anh anh không biết, cô ấy vừa nói chuyện với bạn anh thì thì thành ra như vậy.
- Bạn anh? Tên khốn na…
- Tiểu Kì, cậu…mau đi thôi. Không có chuyện gì đâu, chúng ta vào ăn thôi.
Hứa Nhã Kì chuẩn bị chửi tiếp thì Giao Uyên đã hoàn toàn trở lại dáng vẻ bình thường như ban đầu rồi. Buông tay đang nắm chặt cổ áo của người con trai đối diện, cô đi đến kéo Giao Uyên đi về hướng phòng ăn của hai người.
Lâm Văn Trạch đứng đó ánh mắt ngơ ngác rồi dần dần trở nên thâm sâu, trong đầu nghi ngờ nghĩ
“Chuyện gì vừa xảy ra giữa bọn họ vậy? Tiểu Hà và Giao Uyên quen nhau sao? Rốt cuộc thì…mối quan hệ của họ là gì…?”
—————————————————————————
- Nghe nói Kiera sắp mở tiệc quảng cáo bộ trang phục mới thiết kế của cô ta, có phải anh đến đây một phần cũng vì chuyện này không, lão đại?
Chảles ngồi trên chiếc ghế salon lười nhác dựa vào, tay cầm ly rượu vang nhấp một ngụm rồi nói. Cao Lãnh Khang chỉ nhàn nhạt gật đầu cho có
- Anh khi nào định trở về đây lão đại? Đi vậy cũng đủ lâu rồi đó.
Cao Lãnh Khang lần này sau khi tên nhởn nhơ kia dứt lời, anh quay mặt ra nhìn cậu ta.
- Về? Để làm gì?
Charles lại lần nữa bị cặp mắt của Cao Lãnh Khang chĩa vào mạnh mẽ, anh ta lập tức ngồi thẳng dậy xoá đi dáng vẻ ban nãy, miệng lại dán lên nụ cười giả nai
- À…không tôi chỉ là, ừm anh lâu rồi không về chắc bọn họ nhớ anh lắm lão đại, hìhì
Cao Lãnh Khang đứng dậy đi ra cửa lớn của căn dinh thự, trước khi đi còn buông một câu lạnh lùng.

- Bảo họ luyện tập tử tế, tôi sẽ về đột suất để kiểm tra từng người, nếu làm không tốt hậu quả chắc cậu cũng biết nhỉ, Charles?
Nói rồi anh ngoảnh mặt quay đi. Charles ngồi trên salon lại cụp người xuống thở dài một hơi.
“ Lão Đại hình như…anh ấy có vẻ khác nhỉ? Ngoài vẻ đáng sợ ra thì hình như anh ấy đã thay đổi một số điều, vì điều gì? Môi trường? Nhiệm vụ sắp tới? Là…nữ nhân? Xuỳy, không, không thể nào là nữ nhân. Hây, thôi mình cũng không thể biết được anh ấy như thế nào, mình cũng không muốn lĩnh phạt đâu…”
Charles đứng phắt dậy lấy lại tinh thần rồi thong thả bước đi.
—————————————————————————
Lâm Văn Trạch trở về nhà, đi lên cầu thang liếc mắt nhìn thằng em trai đang bận đồ sang chảnh đi ra cửa chính Lâm gia.
- Này, đi đâu vậy?
Lâm Hàn nhìn lên phía cầu thang gương mặt kiêu căng lên giọng
- Tôi đi đâu là việc của tôi cần anh quản à?
- Tên hỗn xược, mày đừng tưởng ba chiều mày thì mày muốn làm gì cũng được! Còn nữa, Trương Giao Uyên, nếu muốn sống thì tốt nhất mày nên tránh xa cô ấy ra!
Lâm Văn Trạch chẳng mảy may tức giận, anh nhạt nhạt nói từng câu nhưng lại phát lạnh đến thấu xương. Còn em trai anh ta chănge vì câu nói đó mà chịu yếu thế, cậu ta cũng làm ra bộ mặt không khác gì anh trai mình, tất cả mọi thứ xảy ra giữa hai người khiến chỗ đại sảnh rộng lớn lạnh xuống không có một hơi ấm.
- Không điều gì mà Lâm Hàn tôi thích thì không có được, Đừng nói với tôi là anh thích cô ta nhé? Nếu thật là như vậy tôi càng phải bắt lấy cô ta cho bằng được!!!
Cuộc đối thoại vẫn diễn ra một cách quyết liệt, tuy mặt cả hai trông vẻ bình thản nhưng ý tứ lời nói lại trở nên gay gắt. Bỗng điệu ngũe thay thế bằng vẻ châm chọc, là Lâm Văn Trạch nói
- Mày…Cô ấy không phải người mày có thể dễ đang trê đùa đâu nhóc. Đừng tuỳ tiện, kẻo chết lúc nào không hay đó em trai cưng à.
Như một lời đả kích đến, Lâm Hàn nhướng mày khó chịu
- Cmn anh tốt nhất nên thôi cái từ đó đi. Tôi cách anh mấy tuổi? Tôi 21 tuổi đấy! Nhóc cái con khỉ nhà anh!/!/!/
Biết ngay mà, Lâm Văn Trạch cười cười bước đi, chẳng quan tâm cái tên trẻ con đang la lối bên dưới. Lúc nào cũng vậy, lúc nào cũng cãi nhau, gặp nhau là đối đầu nhưng kết thúc cuộc đối thoại lại luôn luôn như vầy :)))
Lâm Hàn đen mặt tức tối đi ra ngoài trèo lên xe rồi đi mất hút. Lâm Văn Trạch nở nụ cười nham hiểm xảo trá, đi vào phòng anh gương mặt khó đoán suy nghĩ những về đứa em trai của anh
“Nó vẫn luôn trẻ con như vậy…. Mình lo lắng có phải là điều thừa thải không…?”
————
- Nè, lúc nãy cậu…không sao chứ?

Hứa Nhã Kì lo lắng hỏi han Giao Uyên, hai người hiện đang ở trung tâm mua sắm đi dạo quanh xem có thứ gì để mua không.
- Hả? Chuyện gì cơ?
- Lúc nãy mặt cậu….
Hứa Nhã Kì cũng không biết nói như thế nào, lời nói ra đến miệng lại như bị nghẹn lại vậy
- Hơ hơ, lo gì chứ, tớ là đang rất rất ổn. Thôi đừng nhắc chuyện lúc nãy nữa mau mau đi ra cửa hàng quần áo chọn trang phục dự tiệc cho tớ đii.
Giao Uyên cười tươi, gạc bỏ những suy nghĩ cô vui vẻ kéo Hứa Nhã Kì chạy đi. Người con gái bên cạnh vẫn nghĩ ngợi nhưng mặt cũng trở nên vui vẻ theo đứa bạn thân của mình.
Bụp!
Hai người đi không để ý, đang đứng lại thì bị ai đó đâm trúng, điều đó khiến cả hai bên không vững mà ngã.
- Nàyyy, mắt hai ngừoi có bị mù không!?!? Thấy bổn tiểu thư đang đi không biết đường mà né à hai đứa thần kinh này!!!
Người vừa “bị đâm” hét toáng lên may mà chỗ này không có người ở lại mấy nếu không thì gay. Giao Uyên và Hứa Nhã Kì cúi người vội xin lối đối phương, tuy vậy cô ta lại không chịu cứ bắt bẻ này kia
- Hai đứa chúng mày, hừ…mặc đồ hiệu mà lại cư xử thiếu văn hoá như này à??? Còn không mau quỳ xuống xin lỗi bổn tiểu thư?
Thấy đối phương vô cùng đanh đá, rõ ràng cô ta đụng trước gioè lại bắt lỗi mình, Giao Uyên không nhún nhường nữa, ngước mặt lên nói, nhưng chưa kịp chửi câu nào thì lại nhìn thấy một người khá quen
- Này cô…Phương tiểu thư?
Cô gái đứng đối diện nhìn gương mặt này có chút quen, cô ta nheo mắt nói
- Cô…hừ…thì ra là cô, ả tiện nhân bỉ ổi!!!
Tờ phắc men? Nhìn thấy cô vậy mà vẫn chửi tiếp? Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra vậy? Cô ta có bị điên không, mở mồm ra là chửi, lại còn chửi cô là tiện nhân?!?!?
- Phương tiểu thư, cô có lẽ nên xem lại cách ăn nói của mình!
- Hừ, mày là con nhãi ranh hôm đó, chính mày cướp bạn trai tao!!!!
Cái đậu xanh lại con mẹ gì nữa? Cướp bạn trai? Khi nào? Cô ta bị ảo à???
Giao Uyên và Hứa Nhã Kì vô cùng hoang mang trước lời nói của Phương Nhã Tịnh, hai người không hẹn mà cùng nhau nói
- Bạn trai?
Sau đó hai người quay ra nhìn nhau. Phương Nhã Tịnh thấy vậy càng thêm tức giận. Cô ta xổ một tràng ra như vậy thì bố con thằng hiểu con mẹ gì. Điên thật!!!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.