Ở trong thang máy, cô và anh chẳng nói gì với nhau cứ thế lên đến tầng hai của nhà hàng.
————————————————————
Tại Bắc Kinh, ở Cao gia
- Sao lại để hai đứa đi với nhau? Ông biết hậu quả sẽ lớn như thế nào chứ?
Vẫn là người không rõ nguồn gố lai lịch từ đâu, chất giọng vẫn một mực điềm đạm băng lãnh nói rõ từng chữ.
Cao Văn Lạc sợ hãi khi lại nghe thấy giọng nói này. Nhưng ông thật sự hết cách, đưa con trai ông nuôi nó chính là người cố chấp.
- Tôi biết, nhưng mà tính cách của Lãnh Khang ông cũng biết rồi đấy, nó nói thì sẽ làm tôi ngăn cản sợ là nó cho tôi ra đường ở mất.
- Thằng bé như thế nào tôi biết nào tôi biết, nó là đứa biết điều sẽ không để ông ra đường, ông thôi viện cớ đi Cao Văn Lạc. Nếu hai đứa có chuyện gì thì ông cũng mau tìm quan tài chờ sẵn đi!/!/!
- T…tôi….
Tút…tút…tút
Người đàn ông bên kia không muốn nghe thêm, ông ta tắt luôn điện thoại.
————————————————————
Ăn xong cả hai trở về biệt thự nghỉ ngơi và chuẩn bị cho ngày mai, dù sao cũng là ngày đầu tiên cô đi làm mà.
Ting ting
Điện thoại của Giao Uyên hiện lên những tin nhắn của ai đó, khi nhìn thấy cái tên này cô giật mình nhanh chóng cầm máy lên.
[ Nàyyy/!/!/!/ ]
[ Giao Uyên! Sao cậu dám đi mà không nói tớ một tiếng chứ hả? ]
[ Dám bỏ rơi cái thân tui ở đây cô đơn một mình hả? ]
[ Chuyện của tui cậu bảo ở đây giải quyết cùng lại chạy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lo-yeu-anh-ho-la-lao-dai-hac-bang/1132827/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.